Công nghệ kỹ thuật ở khu ổ chuột vẫn còn lạc hậu, hồ sơ đăng kí không truyền tới nổi Bắc Đô.
Điều này càng có lợi cho Phương Miên và Viên Tỉnh.
Làm xong hết thủ tục, Phương Miên đỡ Viên Tỉnh về nhà.
Nhà của họ nằm ở cuối đường, phải đi qua con đường sình lầy.
Những ngôi nhà bẩn thỉu xây kín mít cạnh nhau trông như khối gỗ.
Nhà họ không có gì đặc biệt, bị ép ở giữa một cách đáng thương.
Phương Miên lấy chìa khoá mở cổng, sau đó dìu Viên Tỉnh bước qua thềm.
Điều đầu tiên cậu thấy là khoảng sân nhỏ với bức tường đất bị sập một góc phía đông.
Ngôi nhà chỉ có một tầng, mái bằng, có thể phơi chăn và quần áo ở trên.
Bước vào nhà, phòng khách với phòng ngủ nối thông nhau, có một giường đôi, một tủ lớn, một sofa chắp vá đặt cạnh tường, vài chiếc ghế dựa bọc đệm và một bàn ăn nhỏ màu trắng ở giữa.
Vào sâu hơn là nhà bếp, có đầy đủ nồi niêu xoong chảo mà người thuê trước để lại.
Nhà bếp hẹp dài, trên trần có cửa sổ, trông căn phòng hơi giống nhà tù.
Ngôi nhà này tốt hơn nhiều so với lán trại trước đây Phương Miên ở.
Cậu rất hài lòng nhưng không biết liệu Viên Tỉnh có thể thích nghi sống ở đây hay không.
"Anh nghĩ thế nào? Anh có sống ở đây không?" Phương Miên gãi đầu.
Ánh mắt Viên Tỉnh liếc nhìn vết dầu bám trên bàn ăn đã lấm lem bùn đất, sau đó lướt qua tấm rèm bụi bặm treo trên xà nhà.
Anh im lặng một chút rồi gật đầu: "Được."
Phương Miên thấy anh để ý mấy chỗ bị bẩn nên bảo anh ngồi xuống nghỉ ngơi, còn cậu đi lấy chổi, giẻ lau chùi, dọn dẹp lại căn nhà.
Viên Tỉnh trông giống cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ, không biết có thể sống ở khu ổ chuột được bao lâu, có lẽ là một tiếng, hoặc nhiều nhất hai tiếng, anh sẽ nói với cậu thà quay về kết hôn chứ không muốn sống ở đây.
Nhưng không ngờ anh lại yên tĩnh đến như vậy, không hề phàn nàn tiếng khóc ầm ĩ của lũ trẻ nhà bên, cũng không kêu ca mùi hôi thối từ con mương sau nhà.
Vẻ bình thản của anh trong ngôi nhà đổ nát như ánh trăng soi vào bãi rác.
Buối sáng Phương Miên không đi làm, ở nhà với anh.
Buổi chiều Phương Miên có việc phải ra ngoài nên dặn: "Trong nhà không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh công cộng thì anh ra khỏi nhà, rẽ phải rồi đi lên dốc.
Em để điện thoại cũ ở nhà, nếu anh cần gì thì gọi cho em."
Viên Tỉnh hỏi cậu làm việc ở đâu, suy nghĩ một lát rồi cậu nói: "Em định quay lại xưởng sản xuất máy móc để xem tình hình công việc, từ nhà mình đi bộ khoảng 11km về phía đông, đi dọc theo con đường trước nhà.
Đó là xưởng trước đây em từng làm.
Ông chủ là người tốt bụng nên có lẽ sẽ nhận em làm tiếp.
Với lại ở đó có người em muốn quay về hỏi thăm."
Phương Miên đi làm, ngôi nhà bỗng nhiên yên tĩnh hơn.
Viên Tỉnh mở điện thoại Phương Miên mua ở chợ đồ cũ, nó nặng như cục gạch, tốc độ chạy chậm, cố lắm chỉ gửi được một tin nhắn.
Anh lên trang diễn đàn, gõ một đoạn mã hoá rồi nhấn gửi.
Đây là mật mã chỉ dùng trong quân đội.
Nếu đăng tải lên mạng, đồng đội của anh sẽ thấy được dòng mã hoá này truy tìm tung tích của anh.
Trong quân đội Đế quốc có gián điệp nên mới bại lộ ngày hẹn hò của anh và Phương Miên, dẫn đến bị quân đảo chính chặn lại tấn công trên đường.
Anh đành phải sử dụng mật mã này để tránh bị gián điệp phát hiện.
Đặt điện thoại xuống, im lặng chờ đợi khoảng một tiếng.
Ngoài cửa sổ có tiếng gõ, anh mở cửa ra, thấy một con cú tuyết đang đậu trên bậu cửa sổ.
"Lâu rồi không gặp," Anh sờ sờ cái đầu béo của cú tuyết, "Truy Điện."
Cú tuyết cúi đầu đưa cuộn giấy nhỏ vào lòng bàn tay anh.
Viên Tỉnh mở tờ giấy trắng tinh không viết trên đó, khi thả vào nước mới có dòng chữ hiện lên.
"Kính gửi ngài Thượng tá,
Hiện tại vẫn chưa giết được tên gián điệp, mong ngài tiếp tục ẩn nấp.
Các điện tín đều bị chặn nên chúng tôi chỉ có thể nhờ Truy Điện gửi tin cho ngài.
Vui lòng ngài truyền lệnh giao cho Truy Điện.
Trân trọng,
Ava"
Viên Tỉnh lật mặt sau của tờ giấy, viết lên一
"Nguỵ tạo thân phận cho tôi và Phương Miên ở thành phố Thuỷ Dương"
Anh cuộn tờ giấy lại thật nhỏ rồi giao cho Truy Điện.
Truy Điện thân mật cọ vào tay anh, vỗ cánh bay đi.
"Oa, có bóng bay trên trời kìa!" Đứa trẻ trên đường reo lên.
Viên Tỉnh: "..."
Anh lấy mũ che đội, chống nạng ra ngoài rồi đi lên dốc.
Vừa đến trước cửa nhà vệ sinh công cộng, mùi hôi thối nồng nặc khiến anh không dám bước vào.
Sau mười phút củng cố tinh thần, anh nín thở đi vào nhà vệ sinh dành cho alpha.
Đây là lần đầu tiên anh vào nhà vệ sinh như vậy, bên trong là hai dãy có hố, không có gì ngăn cách che chắn, vài alpha đang t.rần truồng mông ngồi xổm.
C.ặp mông tròn trịa, sáng bóng như đèn rất loá mắt.
"Cậu vào nhầm phòng rồi!" Một alpha thấy anh, hét lên: "Đi sang phòng kế bên!"
Viên Tỉnh im lặng rời đi.
Ở bên phía xưởng máy móc, Phương Miên hồi hộp gõ cửa văn phòng của ông chủ.
Cậu mất tích khoảng nửa năm rồi đột nhiên quay lại, không biết ông chủ có chấp nhận cậu không? Thực ra cậu không lo lắng lắm về thái độ của ông chủ, hắn là người tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ người nghèo.
Khi bình thường, chỉ cần ai đó bịa ra câu chuyện hết sức bi thảm thì ông chủ lập tức nổi lòng thương cảm rồi mời người đó ở lại, nên có lẽ hắn không đòi lại khoản nợ cậu từng ứng trước đâu.
Còn vì sao cậu hồi hộp như vậy? Cậu thở dài, bởi vì hình ảnh của một cô gái với nụ cười ấm áp hiện lên trong đầu cậu.
Đó là em gái của ông chủ, Tiêu Nhuỵ, nữ thần mà cậu thầm thương trộm mến trong nhiều năm.
Cậu làm trong xưởng máy móc, mỗi khi Tiêu Nhuỵ ghé qua xưởng lắp rắp vô tình làm sao cậu đều bị thương ở tay.
Vì cô quá xinh đẹp nên chỉ cần cô quay lại nhìn cậu một chút thôi cũng đủ khiến cậu rung động.
Ở đâu có cô thì dường như tất cả ánh sáng trên thế giới đều bao quanh lấy.
Còn cậu, chỉ có thể đứng lẫn trong vô số công nhân, im lặng ngắm nhìn cô toả sáng.
Lần cuối gặp cô là khi có một số công nhân gây rối trong xưởng.
Một người tức giận không kiềm chế được cầm dao đâm về phía cô.
Khi ấy đầu óc cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều, đến khi tỉnh lại mới nhận ra cậu đã ôm Tiêu Nhuỵ đang hoảng loạn, lưỡi dao đâm vào lưng cậu chảy máu.
Tiêu Nhuỵ chính là omega xinh đẹp nhất cậu từng gặp.
Mặc dù A Li từng nhiều lần khuyên cậu cẩn thận với Tiêu Nhuỵ, cô không ngây thơ như vẻ bề ngoài, nhưng cậu không nghĩ như vậy.
Cậu thấy Tiêu Nhuỵ rất tốt bụng và đáng yêu.
Chẳng phải khi cậu bị đâm, Tiêu Nhuỵ đã khóc nức nở xin lỗi cậu sao.
Nhưng thích thì có nghĩa lí gì? Khi cậu và Tiêu Nhuỵ có cùng giới tính ở thế giới chết tiệt này.
Dù sao đi nữa thì Tiêu Nhuỵ sẽ không bao giờ yêu cậu.
Cậu chỉ là thợ máy nhỏ nhoi vô danh, thậm chí có khi Tiêu Nhuỵ chẳng biết cậu tên gì.
Cậu lắc đầu để thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn này, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa văn phòng.
"Mời vào." Giọng nam nhẹ nhàng truyền ra.
Phương Miên vặn tay nắm, mở cửa bước vào phòng.
Vừa bước vào cậu đã thấy gương mặt tươi sáng của cô.
Tiêu Nhuỵ đứng bên cạnh anh trai, đôi tai cáo mềm mại dựng lên, kinh ngạc nhìn cậu.
Anh trai cô, Tiêu Trạch, giám đốc của xưởng máy móc, có lời đồn rằng hắn là nhà tài trợ cho quân đảo chính.
Hắn ngồi sau bàn làm việc nhìn anh.
Cặp hồ ly song sinh này giống nhau như hai giọt nước, anh trai là alpha, em gái là omega.
Cả hai đều có đôi mắt xanh biếc quyến rũ trùng với màu nước biển sâu ở cảng Lục Châu.
"Phương Miên?" Tiêu Nhuỵ ngạc nhiên che miệng, "Là anh đúng không? Anh trở về rồi!"
Phương Miên sửng sốt: "Cậu biết tôi?"
"Đương nhiên." Tiêu Nhuỵ đến trước mặt cậu, nắm tay cậu: "Làm sao tôi có thể không biết anh được? Anh đã cứu tôi mà.
Anh đột nhiên mất tích nửa năm, chúng tôi đều rất lo lắng cho anh, anh trai tôi còn nhờ người đi tìm anh nữa."
Bàn tay cô ấm áp, thoang thoảng hương hoa tử la lan tím, vương vấn trên đầu mũi Phương Miên khiến trái tim Phương Miên loạn nhịp.
"Tôi..." Phương Miên đã soạn sẵn câu chuyện: "Tôi đi tìm anh trai của tôi tên A Li.
Hôm đó tôi nhận được tin nhắn báo anh ấy đang gặp rắc rối ở thành phố Thuỷ Dương nên tôi chưa kịp chào hỏi mọi người đã vội vàng rời khỏi đây.
Ai biết có kẻ lừa đảo gửi tin cho tôi.
Họ là một tổ chức chuyên lừa người khác làm việc phi pháp cho họ.
Tôi ở đó nửa năm cho đến khi quân đảo chính tấn công vào thành phố Thuỷ Dương giải cứu những người ngu ngốc cũng bị lừa như tôi."
"Thì ra là vậy." Tiêu Nhuỵ bật khóc: "Chắc anh đã chịu tủi nhục nhiều lắm."
Quả nhiên cô là cô gái tốt bụng.
Lý do cậu bịa ra nực cười đến thế mà có thể khiến cô bật khóc nức nở.
Phương Miên vừa áy náy, vừa tiếc hận tại sao thế giới chết tiệt bắt cậu đầu thai thành omega cơ chứ?
"Nhân viên ở văn phòng đăng kí kể với tôi," Đột nhiên Tiêu Trạch đang ngồi sau bàn lên tiếng: "Cậu đã kết hôn rồi?"
Tiêu Nhuỵ càng kinh ngạc hơn: "Anh kết hôn rồi!"
Phương Miên nhìn đôi mắt xanh tròn xoe kinh ngạc của cô, trong lòng cảm thấy bứt rứt.
Tại sao Tiêu Nhuỵ ngạc nhiên khi nghe tin cậu kết hôn? Không chừng Tiêu Nhuỵ cũng thích cậu? Đáng lẽ cậu nên bàn bạc kĩ hơn về mối quan hệ với anh Tỉnh.
Đúng là đi sai nước cờ mà!
"Tôi kết hôn rồi." Phương Miên thẳng thắn nói: "Ông chủ, tôi rất xin lỗi vì đã bỏ đi nửa năm.
Liệu tôi có thể tiếp tục làm việc ở đây được Không?"
Ánh mắt Tiêu Trạch chăm chú rất lâu không rời mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cậu.
"Tất nhiên là được, tôi vẫn luôn dành vị trí trống cho cậu.
Nói ra hơi lạ, nhưng lúc nào tôi cũng đoán cậu sẽ trở về, sáng nay nhân viên văn phòng đăng kí nói rằng cậu đã về.
Vậy xem ra việc tôi nhớ cậu không hẳn vô ích.
Cậu có nghĩ như thế không?"
Những lời hắn nói nghe có vẻ kì quái.
Phương Miên nhìn hắn, mái tóc dài ánh kim được buộc lại bằng dây, buông ở sau lưng, đôi mắt xanh lam được tô điểm bởi nụ cười dịu dàng, nhân từ, vẫn giống với ông chủ trong ký ức của cậu.
Hắn là doanh nhân giàu có nhất cảng Lục Châu, quản lý xưởng máy móc một cách trật tự.
Tuy rằng theo tin đồn thì hắn còn cung cấp tài chính cho quân đảo chính.
Phương Miên gãi đầu, ông chủ vẫn tốt bụng mà, chắc do cậu cả nghĩ rồi.
Ngày xưa có ông Lai làm cùng cậu bị bệnh ung thư, là hắn đã đưa ông đến bệnh viện lớn để điều trị, đứng ra chi trả viện phí cho ông.
Mấy ông chủ nào làm được những việc được như vậy?.
"Nhân tiện thì ông chủ có tin tức gì về anh trai tôi không?"
Dù đã đoán trước được kết quả nhưng trong lòng Phương Miên vẫn trầm xuống.
Đã qua thời gian lâu như vậy liệu A Li còn sống không?
"Phương Miên, anh muốn lấy số điện thoại của tôi không?" Tiêu Nhuỵ lo lắng hỏi, "Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh tìm anh ấy.
Nếu có tin tức gì, tôi liên lạc với anh ngay lập tức."
Phương Miên cảm động: "Cảm ơn cậu!"
Tiêu Nhuỵ đọc một dãy số, Phương Miên nhập số điện thoại của cô.
Ảnh đại diện của một cô gái dễ thương đã được thêm vào danh bạ khiến trái tim Phương Miên tan chảy như cây kem dưới ánh mặt trời.
Tiêu Trạch yêu cầu Phương Miên ngày mai trở lại chính thức làm việc, đồng thời đưa cho cậu một khoản tiền trợ cấp để ổn định cuộc sống.
Hắn nói rằng không cần phải gấp gáp trả liền số tiền nợ hồi xưa, trước mắt cậu nên ổn định cuộc sống.
Hai anh em nhà này thực sự là Phật sống mà.
Phương Miên vui vẻ về nhà, dọc đường còn mua một miếng thịt cừu về nấu xúp thịt cừu cho Viên Tỉnh.
Về đến nhà mở ra không thấy anh đâu.
Anh vẫn đang bị thương ở chân thì có thể đi đâu được? Phương Miên lo lắng chờ ở cửa rồi ra ngoài nhìn xung quanh.
Mãi đến khi mặt trời lặn mới thấy Viên Tỉnh chống nạng trở về.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Anh đã đi đâu?" Phương Miên hỏi.
Sắc mặt Viên Tỉnh tái nhợt không còn chút máu.
Cậu bật đèn lên thấy trên trán anh đổ mồ hôi lạnh.
Phương Miên dìu anh ngồi lên ghế, vén quần anh kiểm tra vết thương trên chân.
Quả nhiên vết thương sắp lành lại bị nứt ra.
"Vết thương của anh phải khâu lại lần hai." Phương Miên lấy kim chỉ y tế ra, "Không có thuốc gây mê, anh ráng chịu đau."
Viên Tỉnh gật đầu.
Phương Miên khử trùng kim chỉ y tế, bắt đầu khâu vết thương.
Phương Miên cố gắng khâu thật nhanh để tránh anh quá khó chịu.
Không ngờ anh như được làm bằng sắt, khâu vết thương không thuốc gây mê mà anh vẫn ngồi yên sống lưng thẳng tắp, đôi mắt nhắm lại, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Ai không biết còn tưởng anh là tượng đá không có cảm giác đau đớn.
"Vậy thì anh đã đi đâu?" Phương Miên hỏi lại.
"Lên núi." Viên Tỉnh trầm giọng trả lời.
"Anh lên núi làm gì?"
"Đi vệ sinh."
"Không phải em đã dặn anh rẽ phải là có nhà vệ sinh công cộng hay sao?"
Viên Tỉnh im lặng.
Nhìn anh im lặng không trả lời, trong lòng Phương Miên hiểu ra: "Anh thấy rất bẩn đúng không?"
Viên Tỉnh cụp mắt xuống, ừ một tiếng.
Phương Miên chắc chắn cho dù chân có khỏe thì cũng phải mất mấy tiếng leo lên núi.
Không muốn sử dụng nhà vệ sinh công cộng mà anh có thể lê chân bị thương đi cả chặng đường.
Nói anh đỏng đảnh nhưng anh có thể chịu đau đi bộ rất lâu.
Nói anh không đỏng đảnh thì một khi đã không muốn dùng nhà vệ sinh công cộng, nhất quyết sẽ không đi.
Nếu không dùng nhà vệ sinh công cộng thì anh tìm đại một góc vắng vẻ giải quyết cũng được, dù sao những người vô gia cư đều ị khắp nơi.
Anh không chấp nhận, nhất quyết phải đi bộ lên núi thật xa.
Não anh cấu tạo thế nào vậy?
Phương Miên khuyên anh: "Trên núi quá xa, anh gắng dùng ở gần đây được không?"
"Không."
"Anh nghĩ lại đi mà.
Không phải anh đã chịu ăn xúp ruột cừu rồi sao? Nếu vậy thì anh cũng có thể dùng nhà vệ sinh công cộng."
"Không."
"Cần em mua cho anh cái bô không?"
"Không cần."
Phương Miên: "..."
Thôi bỏ đi, khi nào anh mệt rồi thì tự khắc dùng nhà vệ sinh công cộng thôi.
Phương Miên đứng dậy đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt cứ rơi vào tấm lưng yên tĩnh của anh.
Cuộc sống của omega được cưng chiều từ nhỏ rơi xuống mức này đúng là cũng khó chấp nhận mà.
Hầy...!bắt anh phải ngay lập tức quen với sinh hoạt ở khu ổ chuột thì khó thật.
Phương Miên nói Viên Tỉnh ngủ trước, còn cậu còn có việc cần ra ngoài.
Viên Tỉnh nằm trên giường nghe tiếng cậu ở bên ngoài làm gì đó, giống như đang đào hố, chặt củi, âm thanh leng keng cộp cộp không ngừng nghỉ cả đêm.
Ban ngày anh tỉnh lại, Phương Miên đã đi làm.
Trên bàn có bánh mì và một tờ giấy nhỏ
"Anh ra sau nhà xem thử.
Nếu có gì không thích thì nhắn tin cho em, tối về em sửa lại."
Viên Tỉnh chống nạng ra sau nhà, nhìn thấy căn phòng nhỏ bằng gỗ.
Anh mở cửa, bên trong là nhà vệ sinh mới toanh.
Thì ra đêm qua Phương Miên bận rộn đào hố phân ở đây.
Có lát cả gạch mới dưới sàn, trên tường treo gương, trên trần treo đèn nhỏ.
Nhà vệ sinh đơn giản nhưng rất sạch sẽ.
"Ông xã cậu thương cậu ghê đó." Bên góc tường bị sụp đột nhiên vang lên giọng nói, Viên Tỉnh quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp đội mũ che cầm giỏ rau đứng ở đó.
Mái tóc dài chạm váy.
Chị che miệng cười nói: "Chị là hàng xóm của cậu.
Tối qua chồng cậu đục đẽo cả đêm hại chị cũng mất ngủ theo.
Hóa ra cậu ấy xây nhà vệ sinh cho cậu."
Vẻ mặt Viên Tỉnh thờ ơ không thay đổi.
Trước giờ đều như vậy, anh không bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Nhưng ánh mắt đang nhìn hoa trà đỏ trước cửa nhà vệ sinh lại thể hiện tâm trạng vui vẻ của anh.
Đôi mắt vàng kim hơi động, như chứa ánh sáng gợn sóng bên trong.
Phương Miên rất tinh tế, sợ nhà vệ sinh không thông thoáng nên đã đặt hoa ở đó trang trí.
"Ông xã tốt như vậy, cậu cũng nên đối tốt với cậu ấy." Chị mập mạp nói, "Đúng lúc chị tính đi giặt đồ, cậu đi cùng gánh nước chung không?"
Viên Tỉnh hơi nhíu mày.
Anh không biết giặt quần áo.
Trước kia, quần áo bẩn thì anh chỉ cần cởi ra thay, chưa bao giờ phải quan tâm đến việc làm cách nào giặt sạch, xếp gọn gàng trong phòng thay đồ.
Ngay cả khi anh ở trong quân đội thì cũng có các phụ tá chịu trách nhiệm phần công việc đó cho anh.
Anh là trưởng tử của nhà họ Mục, là một người lãnh đạo, bàn tay anh chỉ rút dao, bóp cò và ký quân lệnh, chưa bao giờ dùng để giặt quần áo.
Nhìn anh im lặng, chị mập mạp thắc mắc: "Cậu không muốn giặt quần áo? Nhưng chồng đi làm cả ngày mệt mỏi, về nhà với bộ quần áo bẩn thỉu hôi hám, chất đống như vậy thì sao được?"
Một người đàn ông khác bế con đi tới cười đùa: "Ông xã nhà người ta thương người ta, không cho cậu ấy làm việc nhà thì cậu ấy nhúng tay vào làm gì?"
"Ôi, là chị nhiều chuyện, xem như chị chưa nói gì nha."
Người phụ nữ cười rồi rời đi.
Viên Tỉnh nghĩ liệu có alpha nào giặt quần áo cho omega của mình không? Anh chưa từng nghe về điều này.
Nhưng đồng thời anh cũng chưa bao giờ nghe nói đến việc có omega làm việc trong xưởng máy móc nuôi alpha.
Cũng chưa nghe đến việc omega xây nhà vệ sinh cho alpha.
Có lẽ, anh nên làm điều gì đó cho omega của mình.
Viên Tỉnh gọi chị: "Xin lỗi, tôi muốn giặt thử.".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT