Mười hai giờ khuya Dư Trì mở cửa căn phòng thuê, bật công tắc đèn tường. Ánh đèn êm dịu soi rọi mọi ngóc ngách trong phòng khách, cậu cúi đầu thay giày, ánh mắt dừng lại vài giây trên đôi dép lê nữ màu hồng phấn.
Cậu ném quà lên sofa, cả người cũng chìm hẳn xuống ghế, sau đó với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn trà châm một điếu, khói thuốc vương vấn lượn lờ dưới ánh đèn. Dư Trì khom lưng, hai chân mở rộng, gác tay trên đùi cúi đầu mở Weixin, ấn vào ID Weixin mà Thịnh Li đã gửi cho cậu.
Weixin tên Hoàng Bách Nham, Dư Trì biết anh ta là người đại diện của Phong Húc, được xem là người đại diện kim bài trong giới, cậu gửi cho anh lời mời kết bạn.
Ghi chú: Dư Trì.
Chưa đầy một phút, Hoàng Bách Nham đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Hoàng Bách Nham: [Hi Dư Trì.]
Hoàng Bách Nham: [Bây giờ có tiện nghe máy không? Gọi điện trực tiếp luôn nhé.]
Dư Trì trả lời: [Được.]
Nửa phút sau, Hoàng Bách Nham gọi tới.
Khác với Dung Hoa, tính tình Hoàng Bách Nham điềm đạm hơn nhiều, khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy cười hiền hoà: “Vốn dĩ lúc chiều tôi đã định gọi cho cậu rồi, nhưng hôm nay bận bịu quá, không chừa ra nỗi chút thời gian rảnh, cũng vừa mới xong việc thôi. Hôm nay cậu quay xong rồi đúng không?”
Lòng Dư Trì giờ đây bộn bề cảm xúc, cậu không thân quen với Hoàng Bách Nham, thật sự cũng không biết nên nói gì cho phải, đành trả lời: “Vâng, quay xong rồi.”
“Giọng nói hay lắm, biết hát không?”
Dư Trì dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bình tĩnh đáp lời: “Cũng bình thường, tôi thích đóng phim hơn.”
“Anh hỏi thế không phải muốn cậu đi theo con đường ca hát đâu, bây giờ ca sĩ khó nâng đỡ hơn diễn viên, anh chỉ đơn giản là muốn hiểu cậu hơn đôi chút, nghệ sĩ ấy à, có thêm tài lẻ thì càng hút fans hâm mộ hơn.” Hoàng Bách Nham lại cười, không vòng vo nữa mà đi vào chuyện chính, “Anh biết cậu vẫn còn sáu năm hợp đồng với một công ty nhỏ ở Hàng Châu, anh đã liên lạc với công ty đó rồi, cậu quay xong chắc có lẽ cũng không còn bận chuyện gì khác nữa, nếu được thì ngày mai tới Bắc Kinh một chuyến, trước tiên ký hợp đồng, sau đó sẽ thảo luận với cậu về công việc sau này.”
Dư Trì không trả lời ngay mà im lặng giây lát.
Hoàng Bách Nham hỏi: “Ngày mai không đi được sao?”
Dư Trì trả lời: “Được.”
Cúp máy, Dư Trì cầm điện thoại trên tay xoay vài vòng, sau đó mở ứng dụng đặt một tấm vé máy bay.
Cậu chụp màn hình thông tin chuyến bay gửi cho Thịnh Li: [Chị à, ngày mai em tới Bắc Kinh ký hợp đồng.]
Thịnh Li: [Nhanh vậy sao? Ngày mai chị phải quay cả ngày nên không tiễn em được, em có giận không?]
Dư Tiểu Trì: [Giận.]
Thịnh Li: [….]
Thịnh Li: [Anh Trì ơi đừng giận mà, được không?]
Dư Trì nhìn đăm đăm màn hình điện thoại mãi một lúc rồi vứt sang một bên, lại rút lấy điếu thuốc từ hộp thuốc lá châm lửa. Cậu hút liền tù tì ba điếu, khói thuốc nồng nặc lượn lờ nhấn chìm cả căn phòng nhỏ, nếu cô có ở đây, chắc chắn sẽ càm ràm không thôi.
Hút hết điếu thứ ba, Dư Trì đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc vali to màu đen.
Đồ đạc của cậu không nhiều, có một vài thứ vốn không định mang theo nên thu dọn rất nhanh. Sau cùng, cậu đi tới phòng khách, cầm lên chiếc túi giấy trắng tinh trên sofa, đây là quà lúc nãy Thịnh Li tặng cậu, bên trong đựng mấy bộ quần áo.
Dư Trì không bật điều hoà, đi qua đi lại suốt từ nãy đến giờ nên ra khá nhiều mồ hôi, cậu khuỵu gối xuống đất nhét túi giấy vào vali, từng giọt mồ hôi trên trán cứ thế trượt xuống, tí tách rơi trên túi giấy, thẫm tan thành vệt nước.
Liếc nhìn vệt nước ấy, cậu khép vali lại.
Bảy giờ sáng hôm sau, Dư Trì nhặt balo trên ghế đeo lên vai, cụp mắt nhìn sợi dây chuyền “báu vật” Thịnh Li đã tặng cậu. Cậu đeo dây chuyền lên cổ, kéo vali ra cửa.
Rầm ~
Âm thanh vang vọng khắp hành lang cũ kỹ.
***
Máy bay hạ cánh lúc ba giờ chiều.
Cách lần bị Thịnh Li lừa lên máy bay đã hai tháng, hôm nay Dư Trì mang mũ bóng chày đen và khẩu trang đen, một mình ra khỏi sân bay đi về phía người đàn ông trung niên đang vẫy tay với cậu. Thật ra Hoàng Bách Nham chỉ mới xem qua hai tấm hình Dư Trì do Thịnh Li gửi, một tấm tạo hình cổ trang và một tấm ảnh đời thường, quả thật hai tấm hình ấy mang lại cảm giác hoàn toàn khác, nhưng anh ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra Dư Trì giữa dòng người tấp nập. Chàng trai có vóc người cao gầy thẳng tắp, tỷ lệ cơ thể cân xứng, chân dài miên man. Dù cậu đội mũ và mang khẩu trang thì đường nét và khí chất trên người vẫn rõ như mặt trời ban trưa.
Hoàng Bách Nham ngẩng đầu nhìn Dư Trì, cậu cao hơn anh ta nửa cái đầu, mỉm cười hỏi: “Dư Trì phải không?”
Dư Trì gật đầu.
“Sau này gọi tôi anh Nham là được.” Hoàng Bách Nham nói, “Đi thôi, qua công ty trước nhé.”
Sau khi lên xe, Dư Trì tháo mũ và khẩu trang xuống, Hoàng Bách Nham lại xoay đầu đánh giá cậu, trong giới giải trí có rất ít người sở hữu gương mặt và khí chất kiểu này, quả thật có những người sinh ra là để làm người nổi tiếng.
Dư Trì nghiêng đầu về phía anh ấy, hỏi: “Khương Nam cũng tới Bắc Kinh sao?”
Hoàng Bách Nham cảm thấy cậu khác hẳn với những người mới trước đây anh ta tiếp xúc, ánh mắt cậu bình tĩnh, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, biết rõ bản thân mình muốn gì và cũng rất biết điều chỉnh cảm xúc. Kiểu tính cách này mới có thể tiến xa trong giới giải trí.
“Anh ta tới đây lúc trưa rồi.” Hoàng Bách Nham cho xe chạy, thuận miệng hỏi thăm vài câu, “Tối qua ngủ không ngon hả? Anh thấy mắt em toàn tia máu, sắc mặt cũng kém lắm.”
Dư Trì mệt mỏi tựa người vào ghế, giọng hơi khàn: “Vâng, không ngủ được.”
Hoàng Bách Nham lại trêu cậu một câu: “Sao vậy, nôn lắm à?”
Dư Trì nhìn ra cửa sổ, mấp máy môi: “Có lẽ vậy.”
Hoàng Bách Nham mỉm cười, vừa lái xe vừa nói vào chuyện chính: “Chuyện của em anh cũng biết đôi chút, việc giải ước đã bàn bạc xong rồi, hợp đồng của em và công ty cũng đã soạn xong, nếu em xem qua thấy không có vấn đề gì thì có thể ký luôn.” Dừng một lát anh ấy nói tiếp, “À phải rồi, em có lịch tập trung lên trường chưa?”
Điện thoại rung nhẹ, Dư Trì cúi đầu xem thử nhưng không phải Thịnh Li. Cục khí tượng gửi đến một tin nhắn nhắc nhở người dân, nội dung tin nhắn cho hay: Dưới ảnh hưởng của bão, Bắc Kinh sẽ có mưa lớn kéo dài từ tối hôm qua đến sáng nay.
Cậu tắt màn hình rồi nói: “Vài ngày nữa.”
Hơn một tiếng sau, xe dừng dưới toà nhà của công ty giải trí Quang Tuyến (*).
(*)Quang Tuyến nghĩa là tia sáng.
Dư Trì theo Hoàng Bách Nham lên lầu, trên đường đi gặp phải không ít người, nhân viên của công ty tò mò nhìn cậu, còn có một cô gái đắm đuối nhìn Dư Trì, kích động ồ lên: “Anh Nham, đây là người mới anh vừa ký hợp đồng à?”
Hoàng Bách Nham cười vang: “Haha, có thể coi là vậy.”
Tối qua Dư Trì chẳng ngủ ngon, gương mặt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, trông cậu rất lạnh nhạt xa cách và hơi khó gần. Nếu là một người mới khác, chắc chắn mấy cô gái ở đây đã vọt lên gọi một tiếng em trai rồi, vậy mà từ nãy đến giờ cũng không thấy ai sáp lại trêu ghẹo cậu.
Khương Nam đã đợi bên trong được một lúc, gã xoay đầu nhìn Dư Trì, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Nam cất giọng cười chế nhạo: “Ơ, cuối cùng cũng đến rồi đấy à, anh đợi chú lâu lắm rồi đấy.”
Dư Trì chẳng thèm ngó ngàng tới gã, mang theo gương mặt lạnh lùng vô cảm đi vào phòng, với lấy hợp đồng trên bàn đưa mắt quét nhanh một lượt, cũng chẳng màng ngồi xuống mà chống tay lên bàn dứt khoát cầm bút ký tên, ném bản hợp đồng đến trước mặt gã.
Mặc dù Khương Nam không cam tâm, nhưng bỗng dưng hốt được mấy trăm vạn nên cuối cùng tâm lý gã cũng cân bằng hơn chút đỉnh. Cầm hợp đồng đứng lên, gã cười giả lả với Dư Trì: “Người anh em tốt Từ Dạng của cậu vẫn nằm trong tay tôi đấy, nếu có ngày cậu phất lên rồi muốn chuộc cậu ta về, thì tôi vô cùng hoan nghênh.” Hắn ta đi đến cạnh Dư Trì, cất giọng cười mỉa mai, “Cũng chật vật lắm mới có được tiền bồi thường chứ gì? Anh còn tưởng chú em đây thanh cao và bản lĩnh lắm, rốt cuộc vẫn bán thân cho phú bà (1) thôi.”
(1)Phú bà: người phụ nữ giàu có.
Dư Trì nhíu chặt mày, nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh như băng: “Cút.”
Hoàng Bách Nham hết cả hồn, anh không ngờ Dư Trì cọc đến vậy, nhưng anh cũng chẳng có ấn tượng tốt với tên Khương Nam. Còn tiền giải ước hợp đồng của Dư Trì, anh đoán có liên quan tới Thịnh Li, nhưng anh và Dư Trì còn chưa ký hợp đồng với nhau nên cũng không tiện hỏi sâu.
Khương Nam hừ một tiếng rồi cuốn xéo.
Phòng hội nghị chỉ còn lại Dư Trì và Hoàng Bách Nham, Hoàng Bách Nham đưa hợp đồng tới trước mặt Dư Trì, nói: “Em ngồi xuống rồi xem qua hợp đồng đi, anh sang phòng làm việc một lát.”
Hoàng Bách Nham ra ngoài, lúc này cửa lại mở, một cô gái bê nước vào cho Dư Trì.
Dư Trì thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Cô gái kia bẽn lẽn cười, hai mắt nổi bong bóng màu hồng nhìn Dư Trì, nói: “Không có gì.”
Cô nàng ra khỏi phòng là mồm miệng tíu tít phao tin cho đồng bọn ngay, “Quẩy lên chị em ơi. Tớ nhìn thấy cậu ấy đang xem hợp đồng đó trời, em trai cool ngầu chuẩn bị gia nhập công ty của chúng ta rồi huhu.”
Dư Trì nhanh chóng xem hết hợp đồng, cậu không biết liệu nội dung bên trong có phải do Thịnh Li đàm phán giúp cậu không, thời hạn hợp đồng sáu năm, những điều khoản đưa ra rất hậu hĩnh.
Một lúc sau Hoàng Bách Nham đẩy cửa vào phòng, hỏi: “Xem xong chưa?”
Dư Trì đưa hợp đồng qua cho anh, bình thản đáp: “Em ký rồi.”
***
Tám giờ tối, Dư Trì dọn vào khu căn hộ công ty chu cấp, vị trí của nó khá lý tưởng, căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, tốt hơn nhiều so với căn phòng thuê ở Tùng Sơn, nhưng ngược lại cũng ngập tràn cảm giác xa lạ. Dư Trì điềm tĩnh đưa mắt nhìn quanh căn phòng, sau đó ngồi xuống sofa, chụp hình bản hợp đồng gửi cho Thịnh Li.
Dư Tiểu Trì: [Chị, em ký hợp đồng rồi.]
Dư Tiểu Trì: [Sáu năm.]
Đợi hơn một tiếng đồng hồ nhưng Thịnh Li vẫn chưa trả lời.
Bầu trời đêm xám xịt, mây đen vần vũ đầy trời, gió giật nhanh và mạnh khiến lá cây chao đảo lạo xạo lao xao lào xào, giống như dấu hiệu của một cơn giông bão chuẩn bị ập tới. Lúc mười giờ, Dư Trì tới siêu thị trên một con phố sầm uất gần khu căn hộ mua vài bao thuốc lá và một số đồ dùng hằng ngày, khi về tới dưới toà nhà thì điện thoại rung lên.
Cậu dừng cạnh bồn hoa lấy điện thoại ra.
Thịnh Li: [Chị mới quay xong, đang chuẩn bị về.]
Dư Trì đặt túi đồ bên cạnh bồn hoa, hạ giọng gửi một tin nhắn thoại: [Bây giờ có thể gọi điện không?]
Thịnh Li: [Hai mươi phút sau chị về đến phòng rồi sẽ gọi cho em.]
Dư Trì cúi đầu nhìn đăm đăm vào màn hình, giờ phút này cậu cảm thấy bản thân như đang chờ đợi một phiên tòa xét xử đã được dự báo trước, người thẩm phán đó nói với cậu rằng hai mươi phút nữa tòa sẽ tuyên án.
Liệu hai mươi phút nữa? Có thể thay đổi bản án không?
Hai mươi phút này đối với Dư Trì mà nói, từng giây từng phút đều là hình phạt lăng trì.
Đúng mười một giờ, điện thoại của Dư Trì đổ chuông.
Sau khi cuộc gọi kết nối, không một ai lên tiếng, một sự bí bách không tên khiến người ta ngạt thở.
Mãi lâu sau, Dư Trì mới hạ thấp giọng hỏi: “Chị, có phải chị không cần em nữa không?”
Kể từ tối hôm qua Thịnh Li đã phát giác rằng có lẽ Dư Trì đã nhận ra sự bất thường, cậu quá thông minh và nhạy cảm, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, chỉ một câu nói đã khiến cô tan tác cùng đường, vốn có lời muốn nói nhưng lại chật vật túng quẫn, chẳng thốt nỗi nên lời.
“Tại sao không trả lời?” Dư Trì cười châm chọc, “Chưa nghĩ ra được phải nói gì? Hay đang sợ em dây dưa không dứt, bám chặt đến cùng?”
Thịnh Li hít sâu một hơi mới làm dịu đi sự ngột ngạt trong lòng, cô nhẹ giọng đáp: “Lần trước em đến khách sạn tìm chị đã bị chụp lại, Dung Hoa đã ém chuyện này xuống mới không bị lộ. Lúc chị hẹn hò với em, chị chưa từng nghĩ đến chuyện công khai, năm nay chị mới hai mươi ba tuổi, sự nghiệp vẫn đang trên đà phát triển, nếu công khai hẹn hò sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.”
“Em không cần chị công khai, muốn em tránh đi bao lâu cũng được.” Gió càng mạnh, giọng của Dư Trì nhoè đi như bị tiếng gió nuốt chửng.
Bẵng đi hồi lâu, cô nói: “Không cần thiết.”
Dư Trì xoay người đưa lưng về phía hướng gió, ánh mắt đã hằn tia đỏ, giọng khản đặc: “Thịnh Li, chị là người dây dưa với tôi trước, lúc chị quyến rũ tôi chính miệng chị nói chị là của tôi mà, chị muốn khuyên tôi đóng phim nên đã nói tôi là báu vật chị đào được, chị hứa rằng một khi đã yêu nhau thì chỉ có tôi đá chị. Có phải chị cảm thấy tôi là người vô cùng thiếu thốn tình thương, là người cực kỳ dễ lừa cũng dễ dỗ không? Mẹ nó tôi đúng là một thằng ngốc nên mới tin vào những lời dối trá của chị. Bỏ ra mấy trăm vạn giải quyết hợp đồng là đang thương hại tôi, hay là muốn bồi thường phí chia tay? Chị làm vậy có khác nào đang bán tôi hả? Chị cho rằng mấy trăm vạn tệ đó sẽ khiến tôi cảm kích chị sao? Mẹ kiếp, đáng đời tôi bị chị chơi đùa lắm chứ gì?”
“Chị không xem em là vật trao đổi, chị không giống với bố dượng và mẹ kế của em, chị cũng không đùa giỡn với em.” Dự tính ban đầu của Thịnh Li không phải như vậy, cô không ngờ Dư Trì sẽ nghĩ thế nên vội vàng bác bỏ những lời ấy, “Chị chỉ muốn em thoát khỏi công ty đó, thoát khỏi bọn họ, được tự do theo đuổi những gì mình muốn.”
Lời nói của Thịnh Li như bị tắc nghẽn ở cổ họng, cô nói phải.
Vậy thì khác gì nhau? Yết hầu Dư Trì trượt nhẹ, cậu hít sâu một hơi dứt khoát đưa ra quyết định, giọng khàn hơn bao giờ hết: “Được.”
Trong cơn gió vồ vập, từng hạt mưa nặng nề trút xuống, cậu ngắt điện thoại, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đỏ sọng, tựa như đã mất đi tri giác.
Mãi lâu sau, cậu lần tay lên cổ nắm chặt mặt dây chuyền rồi dùng sức giật mạnh, sợi dây đứt phựt trong phút chốc. Cậu điên cuồng nện thẳng mặt dây chuyền vào bồn hoa: “Mẹ kiếp, báu vật con m* gì chứ.”
***
Trong phòng khách sạn ở thành phố điện ảnh Tùng Sơn, Thịnh Li ôm lấy hai chân co quắp người rệu rã trên sofa, điện thoại vứt cạnh chân, cõi lòng phủ đầy bi thương và bất lực vô tận. Cái cậu Dư Trì ấy thật vô lương tâm, vậy mà lại đánh đồng cô với cặp bố dượng mẹ kế đó của cậu.
Viên Viên đang ở cạnh thu dọn đồ đạc, chính tai cô ấy nghe thấy toàn bộ quá trình chia tay. Ban đầu cô không vừa mắt Dư Trì, nhưng về sau cô nhìn thấy được Dư Trì rất thích Thịnh Li, dựa vào tính cách con người cậu, không dễ gì để cậu yêu một người, một khi đã yêu tuyệt đối sẽ không thay lòng, đáng tin hơn khối kẻ trong giới giải trí gấp trăm lần.
Hơn nữa vấn đề hợp đồng của Dư Trì đã được giải quyết, con đường sự nghiệp về sau một đường bằng phẳng, nhất định cậu sẽ nổi tiếng thôi.
Thịnh Li đã ở phía sau trải sẵn đường cho cậu, nhưng bây giờ chia tay rồi có phải cô sẽ lỗ nặng không?
Cô nàng dè dặt lên tiếng: “LiLi, thật ra không nhất thiết phải chia tay đâu, cả hai có thể yêu nhau thầm lặng mà, dù là không được gặp mặt nhau nhưng Dư Trì sẽ đồng ý thôi.”
“Chị mới ở cùng cậu ấy hai tháng, làm sao có thể không gặp nhau trong khoảng thời gian yêu nhau tha thiết, chị không làm được vậy đâu. Làm vậy rất khó chịu, so với đau thương dài đằng đẵng chi bằng chỉ chịu sự tổn thương ngắn ngủi.” Thịnh Li hít sâu một hơi, như thế mới làm dịu đi trái tim ngột ngạt, khóe môi khẽ giương nhẹ, cười giễu, “Níu giữ ngần ấy năm thời gian để gò ép bản thân, trói buộc người khác, chẳng tử tế gì cả.”
Khó khăn lắm Viên Viên mới mở lời: “Nhưng mà….”
“Nhưng mà sao?”
“Chia tay tại thời điểm yêu nhau tha thiết, sẽ tạo đả kích rất lớn, có thể nào Dư Trì sẽ ngã quỵ không gượng dậy nổi không?” Viên Viên cắn môi, “Hoặc là…. Cậu ấy sẽ biến chất?”
Sẽ không đến mức ngã quỵ không gượng dậy được, Dư Trì không phải người như vậy, nhưng biến chất thì rất có khả năng.
Thịnh Li mím môi, thanh âm nhạt nhoà: “Em nói xem, Dư Trì sẽ hận chị không?”
Viên Viên nhỏ giọng nói: “Không biết nữa, theo chị thì cậu ấy sẽ bôi đen chị không?”
Qua một lúc sau, Thịnh Li gửi đi một tin nhắn Weixin cho Dư Trì.
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, chị thật lòng xem em là báu vật của chị, chị biết khi còn học cấp ba em đã từng nghĩ đến chuyện thi vào học viện điện ảnh và cũng rất yêu công việc diễn xuất. Hoàng Bách Nham rất có năng lực, em hãy chuyên tâm đóng phim, tập trung hoạt động nhé, để mọi người đều biết rằng em chính là báu vật.]
Cô nghĩ ngợi rồi lại soạn thêm một hàng chữ gửi qua.
Nhắc nhở: Bạn không phải là bạn bè của người này, vui lòng xác minh thông tin để gửi tin nhắn.
……
Đêm hôm ấy Bắc Kinh mưa điên cuồng như trút nước, người người nhà nhà cài then chốt cửa, sẽ rất nguy hiểm khi đi ra ngoài vào một ngày mưa như thế, ngay cả xe cộ trên đường cũng vắng vẻ thưa thớt, cả thành phố như chỉ lắng đọng lại mỗi âm thanh của cơn mưa xối xả.
Rạng sáng ba giờ, chàng trai dáng người cao gầy xông vào cơn bão, vươn tay vào khoảng bùn đất trong bồn hoa, mò mẫm và dò tìm rất lâu.
Đến tận khi nắm chặt trong tay một vật gì đó, cả thân hình ướt đẫm mới xoay người bỏ đi.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT