Chú Đức tiến lên hỏi: “Phu nhân, còn tiếp tục không ạ?”
Diệp Vân Linh xoay cổ tay đánh có chút đau, nói: “Con người của tôi rất công bằng. Vợ chồng phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
Chú Đức rất tri kỷ đưa một chiếc giày, nói: “Phu nhân, cô vẫn nên dùng cái này. Tay sẽ không đau.”
Chị Vương rất nhanh chóng bưng lên một chén canh tổ yến, nói: “Phu nhân, uống một ngụm canh lại tiếp tục. Khôi phục chút sức lực.”
Một tay Diệp Vân Linh nhận lấy chén canh, uống một hơi hết nửa chén rồi trả lại cho chị Vương. Một tay cô nhận lấy giày của chú Đức đi về phía Hà Hồng Hoa.
Bên kia, Hà Hồng Hoa vẫn ngạo mạn hét lớn. Bà ta nhìn chồng bị đánh nằm hôn mê trên mặt đất, lại nhìn bộ dáng hùng hổ xông đến của Diệp Vân Linh. Cuối cùng bà ta cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cầu xin tha thứ: “Vân Linh, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi. Lần này, mẹ …… Không phải, dì biết sai rồi. Con xem tốt xấu gì chúng ta cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy. Không có công lao cũng có khổ lao. Con đừng so đo với chúng ta. Nếu con không thích chúng ta, sau này chúng ta có thể không xuất hiện ở trước mặt con nữa.”
Diệp Vân Linh nói: “Tha thứ à? Đó là chuyện của ông trời. Tôi rất không thích cái từ “bỏ qua chuyện cũ” này. Tôi thích phong thủy đổi dời, chuyển sang hướng chết.”
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, khẳng định cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Diệp cũng không tốt lắm. Nuôi như thế nào, sau này cô sẽ điều tra lại cho rõ ràng.
Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng hét thảm thiết lần nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT