Bên này di động vừa kêu hai tiếng thì đối phương đã bắt máy, giọng nói hơi trầm thấp gợi cảm thông qua di động truyền đến bên tai của Diệp Vân Linh, “Có chuyện gì vậy?”
Từ trong giọng nói có thể nghe ra một tia không kiên nhẫn không dễ nhận ra.
Chúng ta ly hôn đi.
Đây là lời nói Diệp Vân Linh muốn nói với Lục Mặc.
Kết quả cô vừa há miệng thở dốc lại không nói nên lời, như có người đang bóp cổ cô, làm thế nào cũng nói không ra lời.
Lại như có người đang phá hủy dây thanh quản của cô, nói một câu bình thường là chuyện rất đơn giản nhưng hôm nay lại phí sức của chín trâu hai hổ cũng không thể hoàn thành được.
Có lẽ là đối phương thấy một lúc lâu cô cũng không trả lời nên lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Diệp Vân Linh không phục, cô sống gian khổ ở mạt thế mười năm nên trường hợp gì mà không gặp qua. Kẻ hèn gông cùm xiềng xích cốt truyện l sao có thể trói buộc được cô.
Cuộc đời của tôi là do chính tôi chứ không phải do ông trời
Chỗ đan điền cảm giác có sức mạnh gì đó đang tụ tập.
Diệp Vân Linh cảm thấy vui vẻ, quả nhiên cuộc đời được nắm giữ trên tay của mình. Cảm giác này xem ra là sắp phá tan cái gông xiềng cốt truyện này rồi.
Sức mạnh kia vẫn luôn hướng lên trên, cuối cùng phá tan gông xiềng trên yết hầu của mình, Diệp Vân Linh lập tức cảm thấy mình như con cá sắp chết chìm một lần nữa trở lại trong nước, cả người đều tự do nhẹ nhàng.
Thừa dịp một đợt này nên cô nhanh chóng mở miệng nói ra mục đích gọi điện thoại lần này của mình, nói: “Lục Mặc, tôi…… Yêu anh.”
Khi vừa mới nói ra lời này thì Diệp Vân Linh còn nghĩ bản thân là miệng gáo*, cô nhanh chóng sửa đúng nói: “Lục Mặc, tôi yêu anh như chuột yêu gạo. Tôi là công chúa kiếp này của anh, anh là hoàng tử kiếp trước của tôi. Ánh sáng nở rộ trong mắt anh là tín ngưỡng không bao giờ dập tắt trong cuộc đời này của tôi.”
(*Miệng gáo: nghĩ một đằng mà nói một nẻo.)
Lục Mặc: “……”
Diệp Vân Linh nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn màn hình trong tay còn sáng lên. Tuy là da mặt của cô dày như tường thành nhưng đời này cô cũng chưa từng nói qua lời nào buồn nôn như vậy.
Mẹ nó, thật mất mặt.
Hệ thống nhìn ra suy nghĩ của cô, nói: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, gông cùm xiềng xích của cốt truyện này tương đương với sức mạnh của Thiên Đạo. Cô nghĩ lại xem người thường sao có thể thoát khỏi sức mạnh của trời được. Nếu cô cưỡng ép thay đổi cốt truyện chính thì sức mạnh của thế giới này sẽ khống chế thân thể của cô, ép buộc cô đi theo cốt truyện.”
Diệp Vân Linh hơi im lặng suy nghĩ một chút, chuyện đã như vậy, vậy cô muốn nghĩ về phương hướng tốt hơn.
Người đàn ông có tiền còn cho cô xài, quanh năm suốt tháng cũng không quay về nhà được mấy lần. Con không cần cô sinh, vừa mở mắt đã có một đống người làm hạ giặt quần áo và nấu cơm cho cô.
Cuộc sống như vậy…… có vẻ cũng không tệ lắm.
Diệp Vân Linh suy nghĩ, khóe miệng không tự giác cong lên. Cái này không phải là trạng thái hôn nhân lý tưởng nhất của người hiện đại sao?
Suy nghĩ như vậy, một chút cảm giác xấu hổ trong lòng vừa rồi bay đi rất nhanh, cô nhìn về phía hệ thống, hỏi: “Nếu hai ta định hợp tác, vậy dù sao cậu cũng phải nói cho tôi biết tên của cậuchứ đúng không?”
Hệ thống sửng sốt, nó nói: “Hệ thống chúng tôi chưa từng có tên, chỉ có mã số thôi.”
Diệp Vân Linh nhớ tới mã số của hệ thống, cô lại nhìn nó một cái, nói: “Xem bề ngoài của cậu giống như một trái chanh, sau này tôi sẽ gọi cậu là Thống Tử.”
Hệ thống: “……” Hai cái này có quan hệ gì với nhau sao?
Khi nó đang muốn trả lời thì dưới lầu truyền đến tiếng khóc nháo. Biệt thự nhà họ Lục rộng mấy ngàn mét vuông, khi trở về Diệp Vân Linh cũng không nhìn thấy hai đứa con riêng, bây giờ cô lại nghe thấy tiếng khóc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hệ thống bay đến trước mặt Diệp Vân Linh, nói: “Chủ nhân, phải đi cốt truyện thôi. Lúc này Lục Ngữ Nịnh đang khóc ở nhà ăn, cô nhanh chóng đi dỗ dành cô bé ăn cơm và tăng độ thiện cảm với cô bé đi.”
Nói xong hệ thống còn hiện một đoạn cốt truyện ra.
[Tiếng khóc ở dưới lầu vang lên không ngừng, ồn ào đến mức làm cho tâm trạng của Diệp Vân Linh cảm thấy bực bội từng đợt. Cô ấy vốn xem xong hot search thấy bình luận nghiêng về một phía mắng cô ấy thì đã cảm thấy đủ phiền rồi, còn phải nghe tiếng khóc nháo của trẻ con nên lửa giận dần dần dâng lên. Mặt cô đầy lửa giận đi ra khỏi phòng chuẩn bị dạy dỗ đứa nhỏ này, kết quả đi đến một nửa thì cô ấy nghĩ nếu cô ấy có thể làm cho hai đứa nhỏ hợp tác biểu hiện với cô ấy ở trong chương trình thực tế và xây dựng hình tượng nhân vật mẹ hiền vợ tốt, vậy chẳng phải là cơ hội rất tốt để tẩy trắng……]
*
Dưới lầu, trong nhà ăn.
Lục Ngữ Nịnh mở đôi mắt xinh đẹp to tròn như quả nho đen, trên đó chứa đầy nước mắt, bĩu môi ấm ức nói: “Anh, Nịnh Nịnh không thích ăn rau xanh.”
Lục Tử Hạo kẹp một đũa rau xanh đưa tới bên miệng cô bé, nói: “Nịnh Nịnh ngoan, ăn rau xanh mới có thể cao lên được.”
Lục Ngữ Nịnh lắc đầu, đương nhiên là không muốn.
Chú Đức quản gia và người làm đứng thành một hàng ở bên cạnh nhìn màn này, đương nhiên đã rất quen thuộc đối với loại chuyện này.
Diệp Vân Linh xuất hiện cắt ngang màn này.
Lục Ngữ Nịnh vừa nhìn thấy Diệp Vân Linh xuất hiện thì hơi sợ hãi, trốn ở phía sau lưng Lục Tử Hạo.
Lục Tử Hạo duỗi tay kéo Lục Ngữ Nịnh đến phía sau, thân thể nho nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Linh, gương mặt đầy vẻ cảnh giác nói: “Dì muốn làm gì?”
Diệp Vân Linh nhìn hai đứa nhỏ trước mắt.
Đây là con trai riêng và con gái riêng của cô, cô bé trông khá xinh đẹp, dáng vẻ ấm ức rơi nước mắt cũng rất đáng yêu. Cậu bé nhìn có bộ dáng khá lạnh lùng.
Tuy nhiên không quan trọng, nhiệm vụ lần này của cốt truyện là bé gái.
Diệp Vân Linh cầm lấy chén cơm ở bên cạnh, múc một muỗng đưa tới trước mặt Lục Ngữ Nịnh, nói: “Tới đây, Tiểu Nịnh Nịnh, dì đút con ăn cơm.”
Lục Tử Hạo: “……”
Lục Ngữ Nịnh đang khóc thút thít đột nhiên khựng lại, “…… dạ.”
Chú Đức ở bên cạnh chuẩn bị khuyên can bất cứ lúc nào cũng ngây ngốc.
Nhìn dáng vẻ không dao động kia của Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh không ngừng cố gắng, dùng giọng nói dịu dàng hơn: “Tiểu Nịnh Nịnh, ngoan, há miệng ra.”
Đời này Diệp Vân Linh chưa từng dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói chuyện, quả thật là hình mẫu của mẹ hiền vợ tốt.
Lục Ngữ Nịnh vốn đang nấc lên đột nhiên mím môi lại, cô bé giấu toàn bộ cơ thể ở phía sau lưng Lục Tử Hạo. Trong nhà ăn vang lên tiếng khóc còn lớn hơn lúc trước, “Oa…… Anh, dì Vân thật đáng sợ……”
Cô bé vừa khóc vừa chui ra phía sau Lục Tử Hạo.
Trên mặt Diệp Vân Linh còn giữ nụ cười: “……”
Diệp Vân Linh sống mười năm trong thế giới tràn ngập tang thi, trên người sẽ không tự giác mang theo một cảm giác uy nghiêm.
Lúc này cô vờ làm dáng vẻ dịu dàng rất không phù hợp với khí chất ở trên người, ở trong mắt của Lục Ngữ Nịnh thì như sói xám đang cố lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích vậy.
Nụ cười trên mặt trông cũng rất khủng bố.
Lục Tử Hạo dùng thân thể nho nhỏ bảo vệ Lục Ngữ Nịnh ở phía sau, cậu bé ngẩng đầu nói với Diệp Vân Linh: “Dì đã nói chỉ cần tôi đồng ý tham gia chương trình thực tế thì dì sẽ không làm khó Nịnh Nịnh nữa.”
Diệp Vân Linh hoảng sợ nói: “Con cảm thấy dì đang làm khó con bé sao?”
Lục Tử Hạo hỏi ngược lại: “Bằng không thì sao, chẳng lẽ dì muốn nói là dì đang dỗ dành em ấy ăn cơm sao?”
Diệp Vân Linh: “……” Trông không giống sao?
Diệp Vân Linh dứt khoát không để ý tới Lục Tử Hạo, tiếp tục tấn công bằng sự dịu dàng của cô.
Kết quả mỗi khi cô nói một câu thì Lục Ngữ Nịnh bên kia càng khóc lớn hơn nữa
Lục Tử Hạo cũng trực tiếp kéo em gái rời xa Diệp Vân Linh, rất sợ em gái bị đối phương hù dọa.
Khi đi còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Lục Ngữ Nịnh, lúc này Diệp Vân Linh chỉ cảm thấy trong đầu đều bị tiếng khóc vây quanh, khuyên ăn cơm mà khuyên đến tinh thần và thể xác của cô đều cảm thấy mệt mỏi.
Diệp Vân Linh đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, cô hỏi: 【Hệ thống, nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này thì tôi sẽ bị trừng phạt gì?】
Hệ thống cũng nhìn ra được là Diệp Vân Linh thật sự đã rất cố gắng, nó nói: 【Mỗi lần nhiệm vụ thất bại đều không có trừng phạt cố định, có đôi khi đau như bị cắt ngón tay, có khi sẽ có cảm giác đau như moi tim. Nói chung là tùy vào mức độ nghiêm trọng trong tình huống lúc đó để quyết định…… Ủa, tiến độ có thay đổi, biến thành 1%.】
Diệp Vân Linh ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy “Cột tiến độ cốt truyện” ở trước mặt mình quả nhiên di chuyển, từ 0 biến thành 1%. Ở trong một mảnh xám rất dài, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn thấy tia tiến độ màu đỏ của máu kia. Thật sự đúng là không khiến người ta để ý.
Cô lại nhìn về phía Lục Ngữ Nịnh ở phía bên kia, phát hiện Lục Ngữ Nịnh còn chưa hoàn toàn đi ra nhà ăn đang bưng chén cơm lên, vừa ăn vừa khóc lóc.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, khi cô bé quay đầu lại vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Vân Linh. Cô bé sợ tới mức thân thể run rẩy, khóc lóc nói: “Dì Vân, con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, dì…… Dì đừng đánh con.”
Diệp Vân Linh: “……”
Như vậy cũng được à?
Nhìn dáng vẻ sợ đến mức cả người run rẩy của Lục Ngữ Nịnh, trong lòng của Diệp Vân Linh cảm thấy đau lòng, cô thầm nói: 【Đứa nhỏ đáng thương, rốt cuộc con bé đã sống cuộc sống như thế nào ở dưới tay mẹ kế vậy? Có phải nguyên chủ thường đánh hai đứa không, bây giờ đã bị dọa thành bộ dáng gì vậy?】
Hệ thống trả lời: 【Dựa theo cốt truyện ghi lại nguyên chủ thường xuyên đánh chửi hai anh em, nhưng đó là chuyện sau khi tham gia chương trình thực tế. Bây giờ công chúa nhỏ là bị cô dọa.】
Diệp Vân Linh: “……”
Lục Tử Hạo nhìn thấy em gái mình bị dọa thành như vậy, cảm giác chán ghét với Diệp Vân Linh ở trong lòng càng tăng lên một chút, nhóc trợn trừng mắt nhìn cô rồi nói: “Dì đi đi, nơi này không chào đón dì, dì đi……”
Diệp Vân Linh nhìn cột tiến độ của bản thân biến thành 2%, lúc này cô sao có thể đồng ý đi chứ. Trong ánh mắt muốn khoét hai cái lỗ trên người cô của Lục Tử Hạo thì cô bình tĩnh kéo cái ghế dựa ở bên cạnh ra, nói: “Dì đói bụng, dì muốn ăn cơm.”
Một bữa cơm ăn trong tiếng khóc lóc nấc lên của Lục Ngữ Nịnh và ánh mắt thù hận của Lục Tử Hạo, vì sợ làm cho cô bé sợ hãi nên trong lúc ăn cơm cô không nói lời nào nữa.
Trước khi rời đi, cô nhìn cột tiến độ cốt truyện dâng lên đến 5%, Diệp Vân Linh cảm thấy rất hài lòng.
Chuyện lần này trôi qua, Diệp Vân Linh tạm thời không thấy cốt truyện nhắc nhở gì. Bình thường cô ở chung với hai anh em nhà họ Lục còn tính là hòa hợp, dù sao thì ba ngày này chưa từng gặp mặt nhau nên muốn có mâu thuẫn cũng khó.
Nhà họ Lục rất lớn, nếu không cố ý đi tìm đối phương thì thật sự cả ngày cũng sẽ không gặp mặt được. Người làm ở nhà họ Lục rất nhiều, cũng không cần lo lắng vấn đề cuộc sống áo cơm hằng ngày của đứa nhỏ.
===
TN Team: Còm men nhiều lên nha cả nhà ưi!! Ủn mông cho tụi tui ít động lực với nèo!!