“Lo lắng cho em nên dùng tốc độ nhanh nhất trở về.”
Diệp Vân Linh có chút đáng tiếc vì không thể đánh nhau, chu môi nói: “Tôi có gì mà phải lo lắng. Bọn bắt cóc đã bị giải quyết, người cũng cứu về rồi.” Cô chỉ vào Tưởng Đình Sâm trực tiếp mắng: “Chỉ dựa vào loại người ngu xuẩn không có đầu này, anh cũng lo lắng anh ta có thể bắt nạt tôi sao? Nếu anh đến muộn hai phút nữa thì đã có thể thấy tôi ấn anh ta trên mặt đất đánh rồi.”
Bị người chỉ vào cái mũi mắng, từ nhỏ đến lớn Tưởng Đình Sâm chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy. Anh ta nhìn về phía Lục Mặc, giọng nói mang theo vài phần chất vấn: “Tổng giám đốc Lục, vợ anh không lễ phép như vậy. Anh không định nói cái gì sao?”
Lục Mặc cởi áo vest của mình khoác lên trên người Diệp Vân Linh, nói: “Tôi biết em rất giỏi.”
Tưởng Đình Sâm bị phớt lờ thì sắc mặt không vui, giọng nói cũng tăng thêm âm lượng, nói: “Tổng giám đốc Lục.”
Sau khi mặc áo khoác cho Diệp Vân Linh xong, Lục Mặc mới quay đầu nhìn về phía Tưởng Đình Sâm. Vẻ mặt ấm áp ngày xuân lập tức biến thành băng giá bắc cực, giọng nói lạnh băng vang lên: “Từ trước đến nay vợ tôi phân rất rõ ân và oán. Người có thể làm cho cô ấy chỉ vào mũi mắng như vậy, tổng giám đốc Tưởng cũng coi như là một trong số ít người. Tôi cảm thấy anh nên tự kiểm điểm lại bản thân một chút, xem anh đã làm chuyện gì chọc cho vợ tôi tức giận như vậy.”
Tưởng Đình Sâm nhìn Diệp Vi Vi trong ngực mình, không nói nên lời, lại nhìn bên kia Lục Mặc đang bênh vực người của mình, tức giận nói: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Lục không nhìn thấy sao? Phu nhân ngài ép buộc vợ tôi ăn mì, bên trong còn bỏ nhiều dấm và ớt cay như vậy. Đây h là đang cố ý tra tấn người khác. Anh xem Vi Vi nhà tôi đã bị tra tấn thành dáng vẻ gì. Chuyện này không thể để yên được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT