Khi nghe thấy Lục Tử Hạo nói lấy tiền tiêu vặt tới cứu mình thì người bên cạnh đều nhịn không được mà cười, quả nhiên là trẻ con. Trong đầu cũng chỉ nghĩ đến được điều này.
Trần Vũ Hàng giơ tay ra hiệu cho điện thoại xoay về, bên kia một lần nữa dán băng dán lên cho Lục Tử Hạo.
Trần Vũ Hàng nói: “Anh chuẩn bị tiền trước đi, ba giờ sau tôi sẽ thông báo với anh.”
Sau khi cúp máy, Trần Vũ Hàng nhìn về phía hai đứa trẻ đang khóc lóc kia, đáy mắt hoàn toàn là vẻ khinh thường. Đặc biệt là khi nhìn về phía Phương Từ, trong đáy mắt kia còn mang theo vài phần sát ý, nói: “Chính là tên nhóc này, làm hại mấy năm nay chị Vi Vi đau khổ như vậy.”
Hắn ta đứng dậy bước đến gần, duỗi tay nhéo mặt Phương Từ, nói: “Vẻ ngoài cũng có vài phần giống với người ba hoa ngôn xảo ngữ* của nó, vừa thấy đã biết đều không phải là thứ tốt.”
(*Hoa ngôn xảo ngữ: người có tâm tư sâu xa, người trăng hoa.)
Trần Vũ Hàng nắm rất mạnh, Phương Từ cảm giác cái cằm của mình sắp bị bóp nát nhưng ngoài miệng còn bị dán băng dán nên cậu cũng không nói được lời nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT