Buổi tiệc ngay sau đó được bắt đầu với những lời chúc phúc tột đẹp dành cho bà nội.Bà vui vẻ, không màn đến sắc mặt khó coi của Tịch Bách Nghiêm liền nắm lấy tay Chung Linh đi từ người này đến người khác giới thiệu cô là cháu dâu cưng của bà.
Cũng trong dịp này,Chung Linh mới biết được thì ra Tịch Khả Hinh mang nét dịu dàng hiền lành như vậy cũng là thừa hưởng từ người mẹ của cô ấy.
Một người mang thân phận bề ngoài là mẹ chồng thật của cô, bà đã rất vui mừng khi nhìn thấy cô.Bà không giống như chồng mình, thích phân biệt giai cấp.Bà có sự sang trọng trong đó, nhưng lại hiểu thấu lòng người, ít tỏ vẻ mình là phu nhân của Chủ Tịch, là chủ nhân của ngôi biệt thự này.Ở trong mắt của bà ai cũng đều giống nhau,thậm chí bà nói chuyện với cô cũng giống như Khả Hinh,bà luôn xem cô là người trong nhà.
Nghĩ đến bà là một người mẹ tốt,Chung Linh chỉ biết chạnh lòng.Từ nhỏ cô chỉ ước mơ rằng mình sẽ có một người mẹ yêu thương cô cũng giống như vậy, không cần giàu có nhưng hãy thật lòng dành tình cảm cho cô.
Nhưng điều ước đó khá xa vời với cô.
Lúc này, Triệu Duy Ngọc cùng với Tịch Duy An dẫn Chung Linh đi đến trước mặt gia đình nhà họ Thẩm.Hôm nay Tịch Bách Nghiêm cũng đã mời ba mẹ của Thẩm Tư Niệm đến đây tham dự.Ý định của ông,người nhà chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ hiểu.
“Ông bà Thẩm! Lâu quá rồi chúng ta không được gặp nhau” Triệu Duy Ngọc niềm nở, là người lên tiếng trước.
Ba của Thẩm Tư Niệm là Thẩm Nhạc Khâm không phải là bạn của nhà họ Tịch,chỉ là đối tác lâu năm với Tịch Bách Nghiêm, trước đây ông ta có ý định muốn con gái mình vào làm dâu nhà hào môn.Nhưng con gái của ông là một đứa cứng đầu, chỉ biết làm theo ý mình.Vậy mà ông cũng chẳng hiểu lý do gì mà con bé lại quay về đây giúp đỡ ông, muốn nối lại tình xưa với Tịch Duy An.
Nhưng ông chắc chắn không phải là vì ông.
Cũng ngay lúc đó, Tịch Bách Nghiêm cũng đánh hơi được cuộc nói chuyện giữa mọi người, cũng nhanh chóng cùng Tạ Thiên Duật cùng với hai cô con gái cưng của ông bước đến.
“Nhạc Khâm!” Tịch Bách Nghiêm tỏ vẻ áy náy trước Thẩm Nhạc Khâm. “Chuyện hôm trước, ông có giận tôi không?”
Mặc dù hỏi là vậy, nhưng thái độ của Tịch Bách Nghiêm lại tỏ vẻ không thành tâm.Như ông chỉ hỏi xem là có lệ, thật ra ông cũng chẳng thích Thẩm Tư Niệm làm con dâu của mình
Thẩm Nhạc Khâm cười ngượng, ánh mắt vô tình nhìn Chung Linh không trả lời mà ông lại tâm đắc khen ngợi.
“Con dâu của ông cũng xinh đẹp quá đi chứ!”
Nghe xong, Triệu Duy Ngọc là người vui vẻ đầu tiên, bà nhanh chóng đáp lại.
“Nghĩ lại tôi thấy Duy An cũng rất khéo chọn.Chung Linh con dâu tôi, khiến tôi rất hài lòng.Con bé dễ thương như vậy,ai mà không thích cho được”.
Tịch Duy An tỏ vẻ rất hài lòng.Anh cúi đầu xuống nhìn Chung Linh,nụ cười thấp thoáng sự xấu xa.
" Không những dễ thương, còn rất nghịch ngợm nữa… Điểm này con lại rất thích, cô ấy đúng là mẫu người con gái con muốn lấy làm vợ." Vừa nói,bàn tay anh không nhịn được siết chặt eo cô.
Hôm nay anh phải thừa nhận eo của cô gái này nhỏ thật, như eo con kiến.
Chung Linh giật mình, trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Tư Niệm lần này cô lại không có chút ganh tị với hai người, bởi vì bây giờ cô đang đứng bên cạnh người đàn ông mà đã ra lệnh cho cô quay về bên cạnh Tịch Duy An.
Tạ Thiên Duật.
Cô cũng chẳng biết lý do anh là gì? Nhưng vì yêu anh, cô đành phải bất chấp hi sinh vì anh.
Còn về Tạ Thiên Duật,anh vẫn giữ gương mặt lạnh đứng bên cạnh Tịch Bách Nghiêm.Ánh mắt có chút ganh ghét khi anh nhìn thấy Tịch Bách Nghiêm từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Duy An.
Đúng là con trai cưng,trong ánh mắt của ông luôn hiện rõ sự cưng chiều với thằng con trai quý tử này của ông.
Tịch Duy An lúc này mới để ý Tạ Thiên Duật đứng cùng với Thẩm Tư Niệm,trong lòng bất chợt nảy sinh ý định trêu chọc.
“Bố và Bác Thẩm đã lỡ nhau một lần, thì hay là hai người hãy tác hợp Tư Niệm và người con trai nuôi của bố là Tạ Thiên Duật.Con thấy hai người họ cũng rất xứng”.
Cả Thẩm Tư Niệm và Tạ Thiên Duật đều giật mình với lời đề nghị của Tịch Duy An, trong lòng cũng rất lo lắng không biết anh có gì tư thù cá nhân mà vạch trần quan hệ của hai người ra không.
Mọi người nghe xong,ai nấy cũng đều kinh ngạc.Đặc biệt là Tịch Bách Nghiêm, nét mặt ông ta không hề được vui, ông nhìn Tịch Duy An cất giọng lạnh lùng.
“Hôn sự không phải là trò đùa, không phải muốn tùy tiện muốn nói gì là nói”.
“Vậy sao?” Tịch Duy An cười lạnh.
Tạ Thiên Duật siết chặt ly rượu trong tay,sau đó cúi thấp người thì thầm với Thẩm Tư Niệm.
“Định để hắn ta vạch trần quan hệ chúng ta sao? Em làm gì đi chứ…”
Nghe xong, Thẩm Tư Niệm vì sợ Tạ Thiên Duật giận dỗi cô, nên một giây sau cô đã không chừng chờ liền bước đến trước mặt Tịch Duy An.
“Anh đi theo em,em có chuyện muốn nói với anh”
Dứt lời, cô không ngại ở đây có rất nhiều người liền lôi kéo Tịch Duy An vào một nơi vắng vẻ.
Nhìn thấy Tịch Duy An bị Thẩm Tư Niệm lôi đi, làm sao Chung Linh vui vẻ được chứ.Rời xa vòng tay của anh, cô đúng thật thiếu đi một sự ấm áp.
Cứ nhìn vào gia đình ba người của Thẩm Tư Niệm, trong lòng cô quả thật có chút ích kỷ muốn giữ lấy Tịch Duy An ở bên cạnh cô, muốn anh phải đứng về phía cô thay vì đứng về phía người yêu của anh.
Cô chỉ muốn được một lần được thắng người phụ nữ đó…
Thẩm Nhạc Khâm thấy hành động của con gái ông và Tịch Duy An, tỏ vẻ không hiểu bèn nhìn qua Tịch Bách Nghiêm, khẽ hỏi.
“Bách Nghiêm! Không lẽ hai đứa này…”
Tịch Bách Nghiêm ban đầu cũng có chút hoang mang, nhưng chỉ chưa đầy hai giây nụ cười phấn khởi của ông liền lập tức hiện lên.
" Tôi nghe nói Tư Niệm mấy ngày qua đều ở nhà Duy An, cũng chẳng biết hai đứa này có nối lại tình xưa hay không, nhưng xem ra chuyện vừa rồi là thật rồi đấy…"
Triệu Duy Ngọc bên cạnh lập tức lên tiếng nhắc nhở.
“Đừng quên Duy An có vợ rồi, ông đừng ở đây mà vội đưa ra lời phán xét”.
Đúng lúc này Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng thấy Tịch Duy An bị Thẩm Tư Niệm kéo đi,hai người họ cũng bán tính bán nghi lập tức đi lại.
Hoắc Thiếu Tiên lo lắng cho Chung Linh liền tiến đến bên cạnh cô, khẽ hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Chung Linh chợt lắc đầu.Ánh mắt lại vô tình nhìn về người phụ nữ được cho là mẹ của Thẩm Tư Niệm từ nãy giờ cũng đang nhìn cô chằm chằm.Thật ra từ nãy giờ người mà cô chú ý đến chính là bà ta.
Một người phụ nữ qua bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi, chỉ có điều giờ đây bà có vẻ cao quý hơn thôi.
Tịch Bách Nghiêm bắt đầu di chuyển tầm nhìn về Lục Diệp Bằng, một người con trai mà ông đang nhắm vào vị trí con rể và sẽ lấy con gái cưng Khả Hinh của ông.
Bản tính Tịch Bách Nghiêm trước giờ cũng rất thích khoe khoang, nhân đây sẵn dịp có mặt Thẩm Nhạc Khâm ở đây, ông cũng muốn lên mặt một chút.
“Nhạc Khâm! Cậu này là Lục Diệp Bằng, thiếu gia Tập Đoàn Lục Thị, rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh”. Ông đẩy Lục Diệp Bằng đến bên cạnh, rồi nhìn Thẩm Nhạc Khâm giới thiệu.
Thẩm Nhạc Khâm há hốc mồm nhìn Lục Diệp Bằng trước, ông từng nghe qua Tập Đoàn Lục Thị.Nghe nói Chủ Tịch Lục có một người con trai khá bí ẩn, nhưng lại rất tài giỏi.Chẳng lẽ đây chính là cậu con trai ấy, bởi vì trước đó ông từng đến dự lễ cưới của người con trai lớn của ông ấy, nhưng lại không nhìn thấy chàng trai này.
Lục Diệp Bằng trước giờ cũng là người rất lịch thiệp,anh cũng nhanh chóng đáp lại bằng cái nắm tay khá hờ hững.
Tịch Bách Nghiêm trong lòng lại có chút lo lắng,Lục Diệp Bằng cũng chạc tuổi với Tịch Kỷ Dương.Chắc chắn gia đình cậu ta cũng nghĩ đến chuyện cưới xin, bây giờ mà ông còn chần chừ, không chừng ông sẽ mất đi người rể quý này cho xem.
“Diệp Bằng! Cháu có từng suy nghĩ làm con rể của ta không?”
Mọi người sững sờ trước câu hỏi này của ông.
Nhưng cùng lúc đó cũng khiến một người có nét mặt khó coi, ánh mắt cứ trừng trừng nhìn về Lục Diệp Bằng.
Đó là Tịch Kỷ Dương.
Có lẽ ngoài Tịch Duy An ra, thì Lục Diệp Bằng cũng khiến trong lòng anh ta nảy sinh sự đố kỵ.
Tại sao cả hai người đều sinh ra vạch đích, còn anh ta thì lại không?
Gương mặt Tịch Khả Hinh bất chợt đỏ ửng, cô đang tự hỏi trong lòng anh sẽ trả lời với bố cô như thế nào.Người lớn đã ra mặt nói như vậy, chẳng lẽ anh lại từ chối.
Nhưng không… Mọi thứ dường như đã đi trái lại với những gì mà cô đang tưởng tượng trong đầu.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng vẫn luôn giữ được nét lạnh lùng từ đầu buổi tiệc cho đến giờ,anh đưa mắt nhìn qua Tịch Bách Nghiêm chỉ nở một nụ cười thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại như một nhát dao đâm vào trái tim của Tịch Khả Hinh.
“Cháu đã có người trong lòng rồi, cháu xin lỗi…”
Câu nói của anh lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.
Tịch Bách Nghiêm quyết không chịu từ bỏ, vội lên tiếng hỏi.
"Là ai vậy? Có xinh đẹp và địa vị như con gái bác không?"Ông không tin con gái của ông lại thua một người phụ nữ tầm thường.
Lục Diệp Bằng nhìn Tịch Khả Hinh rất lâu, bất chợt lắc đầu nhẹ.
“Đối với cháu, người con gái ấy xinh đẹp hơn bất cứ ai hết.”
Trong đầu anh không lúc nào mà không nhớ đến đêm định mệnh đêm hôm đó.Anh muốn tìm cô gái đó, muốn tìm hiểu cô ấy, muốn biết cô là người con gái như thế nào.
Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tung tích về cô gái đó cả.Rốt cuộc cô ấy là người ở đâu, đã bao nhiêu tuổi, tại sao không đến gặp anh bắt anh phải chịu trách nhiệm?
Người con gái này thật bí ẩn.
Nhưng Lục Diệp Bằng này trước giờ cũng chẳng biết thua cuộc là gì? Nếu là đồ mà anh đã để ý, thì bằng mọi cách anh tìm ra được.
Để xem cô gái này có thể chạy trốn anh đến khi nào.
Lời từ chối có thể nói là thẳng thừng của Lục Diệp Bằng, đã khiến cho trái tim Tịch Khả Hinh tổn thương sâu sắc.Sóng mắt cay cay, một giây sau cô không thể chịu nổi liền quay người bỏ đi.
Vài người ở đây vẫn không hề để ý đến cảm xúc của Tịch Khả Hinh cũng không biết cô thầm thương Lục Diệp Bằng,cho nên cũng không quan tâm,nhưng chỉ có Tạ Thiên Duật.Tịch Khả Hinh vừa rời khỏi,anh cũng lật đật chạy theo phía sau cô.
Nghe xong Lục Diệp Bằng chỉ im lặng, không nói gì cũng quay người rời đi.
Anh chỉ muốn tìm một nơi vắng vẻ, để đầu có thể thư giãn, như vậy anh mới có thể nhớ lại đêm hôm đó,cố gắng nhớ gương mặt của con gái đó.
Tịch Duy An bị Thẩm Tư Niệm kéo vào một khu vực khá tối,trong đó cô bắt đầu tỏ thái độ với anh.
“Duy An! Anh muốn gì? Có phải anh định nói với người bên ngoài em và Tạ Thiên Duật đã có thời gian bên nhau không?”
Tịch Duy An kinh ngạc.
“Ý em là…”
“Chứ còn gì nữa…Khi nãy anh muốn tác hợp cho em và anh ta.” Thẩm Tư Niệm nhất thời tức giận lớn tiếng với anh.
Nghe xong, Tịch Duy An bật cười.Anh chưa bao giờ là một người nhiều chuyện đến nỗi phải quan tâm đến chuyện người khác.
Thấy anh cười,Thẩm Tư Niệm hít sâu một hơi rồi lại ôm chặt lấy anh.
“Anh đừng như vậy nữa,em và anh ta đã là quá khứ.Hiện tại bây giờ trong lòng em chỉ có anh… Chẳng phải chúng ta hôm trước đã vui vẻ thuộc về nhau rồi sao…”
“Cô im đi…” Nét mặt Tịch Duy An đột nhiên trở nên bực tức,ánh mắt nhìn cô như là một cái gai trong mắt.
“Chuyện tối hôm đó là tôi say… Cô biết điều thì câm miệng lại cho tôi, nếu để cho bất cứ người nào biết…Cô đừng trách sao tôi lại nhẫn tâm với cô” Câu cuối cùng anh nhấn mạnh từng chữ,nộ khí trong lòng cũng bốc ra dữ dội.
Thẩm Tư Niệm sững người.
Cô không thể tin được người đàn ông trước mặt này lại có thể dùng những lời lẽ như vậy để nói với cô.Từ trước đến giờ Tịch Duy An chưa một lần nói chuyện lớn tiếng với cô,huống chi là hâm doạ.
Anh bị làm sao thế này?
Dứt lời, Tịch Duy An mặc kệ liền quay người đi.
Vậy mà anh chưa đi được mấy bước.Thẩm Tư Niệm cũng giống như anh, đáp trả lại bằng một câu đầy mỉa mai.
“Anh đang sợ điều gì? Hãy là anh đang sợ mọi người biết về phi vụ kết hôn giả của anh và con nhỏ đó…Anh sợ bố của anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà…Hay anh sợ mình không thể thừa kế tài sản Tịch Gia”.
Câu nói của cô ta không những không kích động được Tịch Duy An, mà còn khiến trong lòng anh cảm thấy rất buồn cười.
Ngay từ đầu anh đã đoán không hề sai người phụ nữ này,quả nhiên cô ta quay về bên cạnh anh đều có mục đích cả.
Nói cô ta vì yêu anh mà quay trở về.Còn lâu Tịch Duy An này mới tin.Giả tâm của cô ta chẳng lẽ anh đã được nhìn thấy từ mấy năm trước rồi sao?
Cũng may khi đó anh không đặt tình cảm quá nhiều vào cô ta.
“Cô nghĩ mình đã lên giường với tôi thì sẽ nắm chắc vị trí thiếu phu nhân Tịch Gia sao?”
Tịch Duy An chợt quay người lại,ánh mắt sâu thẳm bao trùm lạnh giá nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tư Niệm.
“Từ trước đến giờ, tôi không phải là một người để cho người khác thao túng.Đừng ảo tưởng…Danh phận làm vợ của tôi, không bao giờ đến lượt cô.Từ lâu nó đã có chủ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT