Nói không sợ là nói dối.
Vóc dáng Lục Đình cao lớn, chỉ ngồi đó không làm gì cũng toát ra khí thế áp đảo khiến người ta khó lòng xem nhẹ.
Khi nói lời này, rõ ràng anh đang cười nhưng cơ bắp toàn thân Thẩm Kiều vẫn căng cứng, hệt như thú nhỏ bị dã thú ngậm gáy, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cậu cúi đầu che giấu ánh mắt rồi trả lời câu hỏi của Lục Đình.
"Không ạ."
Cậu cũng chẳng có tư cách gì để sợ cả.
Khi cậu đặt tay lên lòng bàn tay Lục Đình thì đã không còn thuộc về mình nữa.
Lục Đình hơi quay mặt sang, nhìn thấy phần gáy của thỏ con căng thẳng.
Rõ ràng sợ đến mức nín thở mà vẫn cứng cổ nói không sợ. Một khắc này, anh giống như quái vật ăn thịt người vậy.
Anh thu chân lại cho thỏ con chút không gian để thở.
"Lục Đình, tên tôi đấy."
Thẩm Kiều giật mình, giờ mới nhớ ra đã nhiều ngày như vậy mà mình vẫn chưa biết đối phương tên gì.
Cậu mím môi, rốt cuộc nhìn sang Lục Đình.
"Lục tiên sinh."
Cậu gọi anh một tiếng, tuy rất sợ nhưng cũng biết lúc nói chuyện nhìn vào mắt đối phương mới là phép lịch sự.
"Tôi tên Thẩm Kiều."
Ánh mắt Lục Đình đảo qua gương mặt thanh tú của đối phương.
"Kiều? Kiều nào?"
Hình như Thẩm Kiều hơi khó xử nên hồi lâu sau mới lí nhí, "Kiều có chữ nữ bên cạnh, kiều nữ ạ."
Anh nhìn đôi mắt nhắm lại vì xấu hổ của Thẩm Kiều rồi cười khẽ, "Tên hay lắm, rất hợp với cậu."
Ít nhất giờ phút này thanh niên trong mắt anh tựa như một đóa hồng kiều diễm.
Nhưng hình như cậu không thích lời khen này nên quay đầu đi chỗ khác, nhìn phía trước không nói gì.
Trong xe yên tĩnh trở lại.
Thẩm Kiều ngả người dựa vào ghế, nhìn phong cảnh lướt nhanh như tên bắn bên ngoài, bỗng nhiên hơi thất thần.
Trước mắt đột nhiên tối đen, xe lái vào đường hầm. Cửa xe bóng loáng phản chiếu khuôn mặt cậu và đôi mắt đang nhìn cậu chăm chú.
Đó là một đôi mắt hẹp dài. Nhờ lợi thế con lai nên xương mày rất cao, hốc mắt trũng sâu, mắt hai mí rõ ràng, mỗi khi nhìn ai đó sẽ khiến người ta có ảo giác như rất thâm tình.
Họ nhìn nhau qua hình ảnh phản chiếu trên kính xe, bóng tối làm đôi mắt kia đen nhánh, không hiểu sao có vẻ dịu dàng trìu mến hơn bình thường.
Thẩm Kiều lúng túng dời mắt đi.
Lục Đình cũng thu hồi ánh mắt, "Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?"
Thẩm Kiều lắc đầu.
"Gan quá nhỉ, không sợ tôi bắt cóc cậu đi bán sao?"
Thẩm Kiều nói, "Nếu không có anh thì tôi đã chết trong trận mưa kia rồi, bán thì bán."
Xe ra khỏi đường hầm, ánh sáng đột ngột ập tới khiến Lục Đình nheo mắt lại.
Anh nghĩ thầm chỉ với gương mặt kia của Thẩm Kiều có thể làm rất nhiều việc. E là đến lúc đó cậu mới biết đôi khi sống còn không bằng chết.
Nhưng anh không nói gì mà hỏi câu khác, "Sao cậu lại ở ngoài đường một mình t? Người nhà của cậu đâu?"
Thanh niên bên cạnh im lặng hồi lâu mới thản nhiên đáp, "Tôi không có người nhà, tôi bị họ đuổi đi rồi."
Thẩm Kiều cứ tưởng sau khi nói xong câu này sẽ nhận được ánh mắt khó hiểu hoặc kỳ quái từ người đàn ông bên cạnh. Nhưng đối phương chỉ lười biếng gác tay lên đầu gối, cứ như nghe thấy một câu trả lời hết sức bình thường.
"Tại sao?" Anh hỏi.
Tại sao?
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên đón nắng, làn da bị phơi bỏng rát.
Nhưng vẫn không sao xua tan sự lạnh lẽo trong lòng.
Vì cậu thấp hèn, vì cậu vô sỉ, vì cậu tự hạ thấp mình, quyến rũ bạn trai của em gái......
Thanh niên gầy yếu co ro trên ghế, gần như cam chịu kể ra chuyện này.
Vẻ mặt cậu rất điềm tĩnh, trên mặt chẳng có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, hờ hững như đang kể chuyện của người khác.
Trong câu chuyện, cậu giống như vai phụ độc ác làm đủ việc xấu mà tiểu thuyết hay viết, bị mọi người căm ghét, kết cục của cậu cũng giống như vai phụ độc ác, bị đuổi ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt.
Nhưng Lục Đình ngồi cạnh lại phát giác dưới khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng của thanh niên, đôi tay trên đầu gối túm chặt chiếc quần cotton rộng thùng thình.
Cậu cúi đầu không dám nhìn anh, chờ anh nhận xét về vai phụ độc ác.
Lục Đình không nói gì, Thẩm Kiều càng nắm quần chặt hơn, chặt đến nỗi Lục Đình trông thấy đầu ngón tay cậu dần trở nên trắng bệch.
Chờ thật lâu vẫn không nghe anh trả lời, Thẩm Kiều hơi thấp thỏm.
Vải quần nhăn nhúm được thả ra, cậu tự cho là rất kín đáo nhìn trộm Lục Đình một cái.
Hàng mi dài rậm nhướng lên để lộ đôi mắt bất an. Con ngươi Thẩm Kiều màu nâu nhạt, hệt như hổ phách trong suốt dưới nắng, long lanh sáng ngời.
Nếu đuôi mắt không xếch lên toát ra vẻ quyến rũ thì nhìn rất giống một chú thỏ.
Nhưng cũng chẳng khác thỏ bao nhiêu.
Ngón tay Lục Đình nhịp nhịp trên đùi, đang định lên tiếng thì vách ngăn phía trước bỗng nhiên bị nâng lên, lộ ra khuôn mặt hơi dữ tợn của Lục Cửu.
"Sếp, đến rồi ạ."
Lục Đình hờ hững nhìn hắn.
Khí lạnh quen thuộc dâng lên từ lòng bàn chân, Lục Cửu tinh ý rụt đầu lại rồi hạ vách ngăn xuống, "Em quấy rầy rồi, sếp cứ tiếp tục đi ạ."
Thẩm Kiều chớp mắt, tiếp tục gì cơ?
Lục Đình xoa xoa lông mày, cuối cùng vẫn xuống xe.
Lục Cửu đang lấy xe lăn ra khỏi cốp sau, thấy Lục Đình xuống xe thì đi tới cúi đầu nhận lỗi.
"Xin lỗi, có phải em quấy rầy chuyện tốt của sếp không ạ?"
Lục Đình: "......"
Lục Đình nói, "Xéo đi."
Lục Cửu: "......"
Bình thường dù Lục Đình có tức giận cũng vẫn ưu nhã như quý tộc, thế mà giờ lại nói tục, xem ra hắn quấy rầy chuyện tốt của anh thật rồi.
Lục Cửu yên lặng cúi đầu, cố làm một tấm phông nền không có cảm giác tồn tại.