“Hai người có thể nói cho tôi nghe được chưa? Cắt lưỡi và cắt ngón tay, đó là hình thức tra tấn ở địa ngục đúng chứ? Nhưng có gì để chắc chắn.” Khương Hòa hỏi.

“Vấn đề là thứ tự và tội lỗi.” Thái Viễn Sơn giải thích.

“Để tôi nói rõ hơn, địa ngục gồm 18 tầng với các hình phạt và tội lỗi tương ứng. Tầng đầu tiên là Bạt Thiệt, những kẻ đặt điều nói xấu người khác sẽ bị cắt lưỡi.” Phương Tuyết tiếp lời.

“Ngô Lâm là một nhà báo, đúng là nói anh ta là kẻ đặt điều cũng không có gì vô lý cả. Vậy thì tầng thứ hai là gì?” Khương Hòa hỏi.

“Là Tiễn Đao, tầng này là để trừng phạt những kẻ rủ rê phụ nữ mất chồng làm điều trái phẩm giá, hình phạt là chặt đứt mười đầu ngón tay.” Phương Tuyết nói “Dù chưa rõ về tội lỗi cụ thể của hai người này nhưng về cách thức tra tấn thì hoàn toàn khớp.”

Khương Hòa nghiền ngẫm điều này, chỉ với hai vụ án mà kết luận thì có vẻ hơi vội. Tuy nhiên đây là hướng giải thích hợp lý duy nhất hiện giờ.

“Vậy tầng tiếp theo là gì?” Khương Hòa hỏi.

“Là Thiết Thụ địa ngục. Ở tầng này, những kẻ gây chia rẽ tình thân ruột thịt sẽ bị găm những cành cây cùng lưỡi dao sắt nhọn vào lưng.” Thái Viễn Sơn đáp.

“Vậy là chúng ta có thể xác nhận nạn nhân tiếp theo là người từng chia rẽ cha con hay mẹ con của ai đó.” Khương Hòa cảm thấy có bước đột phá mới.

Tuy vậy, Thái Viễn Sơn lập tức dập tắt niềm vui đó “Đáng buồn thay là những kẻ như vậy đầy rẫy khắp nơi. Nếu không có thêm manh mối khác thì làm sao biết được ai là nạn nhân.”

“Phải, xem ra phát hiện này không hữu ích cho lắm.” Phương Tuyết thất vọng.

“Không đâu, nó rất hữu ích đấy. Nếu đúng như dự đoán của cô thì sẽ còn mười sáu nạn nhân nữa.” Thái Viễn Sơn nói, gương mặt anh thể hiện rõ sự căng thẳng. “Chúng ta cần phải báo động khẩn cấp với phía trên, đề nghị lập một tổ chuyên án hoạt động ngày đêm.”

Thông thường, lúc nghe tới chuyện phải làm việc liên tục, Khương Hòa thường hay than vãn nhưng với mức độ nghiêm trọng của vụ án lần này, anh cũng phải nghiêm túc mà làm việc.

“Liệu đây có phải hành vi của một kẻ tâm thần không? Nếu hắn giết những kẻ ngẫu nhiên thì khó lòng mà tìm ra liên hệ tới hắn được.” Khương Hòa nói.

“Tôi không biết hắn có tâm thần hay không, nhưng có thể đảm bảo là hắn đã tìm hiểu rất kĩ về nạn nhân của mình. Bằng chứng là bọn sát thủ đã đột nhập vào nhà Ngô Lâm rất thuận lợi và phục kích trước Tô Liêm, chứng tỏ kẻ thuê chúng đã nắm được thời điểm thuận lợi để ra tay. Vậy thì một, hắn là người quen của các nạn nhân, như vậy thì sẽ sớm tìm ra được thôi. Nếu không thì hai, hắn phải theo dõi và tìm hiểu về các nạn nhân, nhà ở hay đường từ nhà tình nhân về không phải thông tin có thể tìm được trên mạng, hắn cần tự mình tìm hiểu và chắc chắn phải để lại dấu vết.”

Xe đã đến sở cảnh sát, Khương Hòa và Phương Tuyết xuống xe và đi tới phòng làm việc của mình. Thái Viễn Sơn thì lái thẳng tới công ty Quang Phổ để tìm hiểu thông tin về Tô Liêm. Lúc này Trịnh Danh và Tô Ngọc Long vẫn chưa xong công việc của mình, anh đành gọi một cảnh sát khác đi theo hỗ trợ.

Công ty Quang Phổ rất lớn. Thái Viễn Sơn bước vào đã nghe những lời bàn tán xì xầm về việc giám đốc Tô Liêm bị giết. Anh phải nể phục sức lan truyền của tin tức, hẳn là người nhân viên trực điện thoại đã nói ra tìn này.

Với thẻ cảnh sát của mình, Thái Viễn Sơn không khó khăn để được mời vào phòng họp. Người tiếp anh là luật sư của chủ tịch công ty. Anh ta tên là Quách Trọng Chân, ánh mắt anh ta sắc lạnh, mặt không có biểu cảm nào.

“Tôi đã biết chuyện giám đốc Tô qua đời. Nếu cảnh sát cần giúp đỡ gì thì tôi sẽ cố gắng hỗ trợ.” Quách Trọng Chân nói.

Thái Viễn Sơn biết lí do của sự nhiệt tình này là để giữ cảnh sát đừng tìm hiểu ra những chuyện mờ ám khác không liên quan đến vụ án. Anh không phải cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế nên cũng không hứng thú, Thái Viễn Sơn tập trung vào tình tiết vụ án. “Có những ai biết giám đốc Tô thường đi qua con đường đó.”

“Rất nhiều, có lẽ hơn nửa công ty. Ông ấy đâu có giấu chuyện ấy.” Quách Trọng Chân đáp.

“Vậy ai biết ngày hôm qua ông ta cũng đi qua đó.”

“Cũng nhiều lắm, không thể kể hết được.”

Thái Viễn Sơn cảm thấy vị giám đốc này quả là thiếu ý thức tự bảo vệ bản thân, ai lại tiết lộ chuyện mình đi qua một con đường vắng vẻ chứ. Thái Viễn Sơn lại tiếp tục các câu hỏi cơ bản “Anh có nghĩ ra ai có động cơ giết giám đốc Tô chứ?”

“Cũng nhiều lắm, vì quyền lực chẳng hạn, cũng có thể là đối thủ kinh doanh.” Quách Trọng Chân lại đưa ra một câu trả lời kiểu như cũ.

Thái Viễn Sơn cảm thấy khó lòng mà điều tra theo hường quan hệ xã hội, anh liền hỏi một câu nhằm xác định nghi vấn của anh và Phương Tuyết “Giám đốc Tô Liêm, liệu có hay không chuyện ông ta dụ dỗ phụ nữ mất chồng làm điều trái phẩm giá?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play