“Cô là người đã phát hiện ra nạn nhân?” Thái Viễn Sơn hỏi.

Cô gái gật đầu, trên nét mặt vẫn chưa mất đi vẻ bàng hoàng.

“Nạn nhân là ai và cô có quan hệ thế nào với nạn nhân và vì sao cô lại phát hiện được anh ta đã chết?” Thái Viễn Sơn đặt tiếp các câu hỏi.

Mất một lúc sau để cô bình tĩnh lại và sắp xếp lại các câu trả lời trong đầu, cô trả lời thật chậm, giống như phải cố sức nói ra từng chữ. “Anh ấy là Ngô Lâm, nhà báo của tòa soạn thành phố. Còn tôi là Đổng Kỳ, bạn gái anh ấy. Chúng tôi đã có hẹn sáng hôm nay sẽ cùng nhau đi ăn, nhưng đợi mãi không thấy anh ấy nhắn tin bảo chuẩn bị sang đón tôi nên tôi lấy làm kì lạ. Anh ấy không bao giờ thất hẹn với tôi, mà dù có việc gấp gì cũng phải nhắn lại một câu. Vậy nên tôi lo rằng anh ấy có chuyện gì, tôi liền đón taxi tới đây xem sao. Do có chìa khóa dự phòng nên tôi có thể vào trong. Ai dè vừa bước vào phòng đã thấy cảnh tượng này.”

Dứt lời, Đổng Kỳ khóc thút thít, Thái Viễn Sơn phải công nhận đây là một cảnh tượng khá kinh khủng đối với một cô gái trẻ. Ngô Lâm nằm sấp dưới sàn nhà, trên lưng vẫn còn cắm một con dao găm, máu chảy lêng láng xung quanh. Trên miệng nạn nhân dính đầy máu, có vẻ là từ trong miệng chảy ra, bên cạnh có một mẩu lưỡi bị vứt dưới sàn. Người bị hại còn là bạn trai của cô nên tâm trạng của Đổng Kỳ hoàn toàn có thể hiểu được.

“Mong cô bình tĩnh lại, bây giờ việc tốt nhất có thể làm là bắt được kẻ đã ra tay với bạn trai cô. Vì thế, mong là cô sẽ giúp đỡ, cô có thể nghĩ ra ai có thù oán gì với bạn trai cô không?” Thái Viễn Sơn hỏi, dựa vào tính chất vụ án, đây khả năng cao là một vụ trả thù.

Đổng Kỳ lắc đầu, cô nói “Anh ấy là người ít quan hệ, bình thường ngoài lúc làm việc ra thường không nói chuyện với ai cả. Ngay bản thân tôi cũng là do từng học cùng cấp ba nên khi gặp lại mới dễ dàng bắt chuyện và quen nhau. Anh ấy tính tình rất hiền lành, làm sao có ai thù ghét được.”

Thái Viễn Sơn ghi nhận điều đó, nhưng vẫn cần phải điều tra thêm. Bạn gái thấy bạn trai mình hoàn hảo, tốt lành là chuyện bình thường, đánh giá đó không thể gọi là khách quan.

“Gần đây Ngô Lâm có nói về chuyện gì lạ không? Như vừa dính líu đến một vụ việc gì đó chẳng hạn?”

“Tôi không biết, anh ấy không thích kể chuyện công việc với tôi. Khi gặp nhau chúng tôi chỉ nói về các sở thích cá nhân thôi.”

“Cảm ơn đã hợp tác, chúng tôi có thể sẽ gọi lại.”

“Vâng, mong các anh sớm bắt được kẻ độc ác đó.” Đổng Kỳ lại bắt đầu thút thít.

Phương Tuyết đã xong phần kiểm tra sơ bộ và cho người chuyển thi thể về phòng giải phẫu. Cô thấy Thái Viễn Sơn đã xong việc lấy lời khai liền tới báo cáo. “Thưa sếp, nạn nhân chết vào khoảng 10 đến 12 giờ đêm qua. Trên lưng nạn nhân có ba vết đâm, vết cuối cùng vẫn chưa rút dao ra. Lưỡi nạn nhân đã không còn, dựa vào lượng máu chảy ra có thể kết luận nạn nhân bị cắt lưỡi trước khi chết. Ngoài ra trên người nạn nhân vẫn còn nhiều dấu vết khống chế, xem ra hung thủ là kẻ khá khỏe.”

“Tốt, đó là một manh mối để loại trừ.” Thái Viễn Sơn nói.

Ngay sau đó, Trịnh Danh và Tô Ngọc Long tới báo cáo “Theo những hộ cùng tầng nói lại thì vào 10 giờ 20 ngày hôm qua, có một tiếng nhạc rất lớn từ phòng nạn nhân Ngô Lâm phát ra. Tiếng nhạc mở trong khoảng 10 phút thì tắt, có vài người đã qua nhắc nhở trong khoảng thời gian đó nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Do sau đó không lâu thì nhạc tắt nên mọi người cũng không làm lớn chuyện. Theo mô tả chung thì Ngô Lâm là một người lầm lì, ít nói, không tiếp xúc nhiều với hàng xóm. Bình thường anh ta cũng không gây gổ với ai.”

Xem ra nhận xét của Đồng Kỳ là đúng. Thế thì động cơ gây án lần này khó lòng mà xác định được.

“Hai cậu tiếp tục điều tra về các mối quan hệ xã hội khác của Ngô Lâm, nhớ rằng đừng bỏ qua dù chỉ là một mối quan hệ nhỏ nhất.” Thái Viễn Sơn phân công.

“Rõ.” Hai người đồng thanh đáp.

Khương Hòa cũng tới báo cáo “Trên sàn ngoài dấu chân của nạn nhân ra còn có hai dấu chân khác, chúng khá lớn, có lẽ là của đàn ông, cao khoảng mét tám, nặng hơn tám mươi kí.”

Thái Viễn Sơn lại hỏi Đổng Kỳ “Ngô Lâm có quen hai người nào với vóc dáng cao to hay không? Cao trên mét tám.”

Đổng Kỳ lắc đầu rất nhanh, không cần phải đắn đo suy nghĩ “Không hề, quan hệ xã hội của anh ấy rất ít, và cũng không có ai to cao đến vậy đừng nói tới hai người.”

Vậy là mối quan hệ giữa nạn nhân và hung thủ không phải mối quan hệ rõ ràng. Thái Viễn Sơn cảm thấy bây giờ là lúc để khám nghiệm tử thi, anh ra hiệu cho cả nhóm tập hợp và nói “Chúng ta về sở nào.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play