Các điều tra viên đã tìm được quán rượu nơi Phó Kinh thường lui tới, Khương Hòa và Phương Tuyết lập tức lên đường tới đó. Mặc dù Phương Tuyết không cần thiết phải đi theo nhưng cô không muốn ngồi yên chờ đợi.

“Nếu cậu có thể khám nghiệm hiện trường thì tôi đã để cậu làm việc thay rồi.” Khương Hòa không hiểu nổi sao lại có người không thích nghỉ ngơi.

“Tôi không được như cậu, có thể vô tư trong lúc người khác bận rộn, nếu cứ ngồi một chỗ thì tôi thấy bứt rứt lắm. Trước đến giờ tôi chưa thấy sếp Thái căng thẳng như vậy.” Phương Tuyết nói.

“Cậu sắp biến thành giống Trịnh Danh rồi đấy.”

“Chắc là không tới mức đó đâu.”

Quán rượu mà Phó Kinh hay tới nằm ở tầng 23 của một tòa nhà. Không gian nơi này kín và tăm tối, không thấy một vị khách nào.

“Lạ thật, nhìn nơi này khá quy mô, bàn ghế cũng sang trọng, vậy mà sao lại không có khách nào thế nhỉ?” Phương Tuyết nói.

“Có lẽ bây giờ vẫn còn sớm nên chưa có người tới uống chăng?” Khương Hòa tìm cách giải thích.

Cô tạm chấp nhận cách nghĩ đó, nhưng quan sát thấy nhân viên trong quán ánh mắt cứ láo liên làm cô có cảm giác nơi này có chút mờ ám.

Nhưng vắng khách cũng có cái lợi của nó, đó chính là không lo bị dòm ngó, cũng không ngại cản trở việc kinh doanh của người chủ. Cô cho tập trung các nhân viên lại và hỏi về Phó Kinh.

Một nhân viên đại diện trả lời “Tôi có nhớ ông ấy, giám đốc Phó thường tới đây để uống rượu một mình. Ông ấy rất hào phóng, thưởng xuyên bo cho chúng tôi nhiều tiền.”

“Vậy hôm qua ông ta có tới đây không?” Phương Tuyết hỏi.

“Có, ông ấy tới và uống một mình như bình thường, Sau đó thì có hai người nước ngoài tới bắt chuyện.”

Hai người nước ngoài, Phương Tuyết và Khương Hòa đều cảm thấy đây đúng là hai tên thủ phạm. Khương Hòa liền hỏi “Tôi có thể xem camera ghi lại hình ảnh của hai người đó chứ?”

“Xin lỗi, quán của chúng tôi không có camera.”

“Tại sao?” Khương Hòa ngạc nhiên, quán lớn thế này lại không có camera thì thật là thiếu an ninh.

“Do chúng tôi muốn tôn trọng sự riêng tư của khách hàng nên không lắp camera.” Người nhân viên gãi đầu, trả lời một cách không tự tin.

“Bình thường quán cũng vắng vẻ như vậy à?” Phương Tuyết hỏi.

“Không, hôm nay đặc biệt thôi.”

Cô đã xác nhận chắc chắn rằng nơi này có gì đó không ổn, khách hàng ở đây hẳn là chỉ vừa mới rời khỏi khi cảnh sát đến trước tòa nhà. Tuy nhiên, bây giờ chưa phải lúc vạch trần.

“Anh có thể miêu tả hai người nước ngoài đó chứ?”

“Được. Cả hai đều cao khoảng một mét tám, dáng người to và cơ bắp. Một người thì để tóc dài màu vàng, râu rậm và đeo kính râm, người còn lại thì hói đầu, răng hô và đeo một chiếc kính to.”

Cô có cảm giác như đây là ngoại hình được hóa trang, tuy nhiên nó vẫn có giá trị, vẫn có thể có ai đó thấy chúng dưới lớp hóa trang này. Lời khai của người nhân viên được ghi lại và chuyển cho đội tìm kiếm. Ngôn Tình Hài

“Hôm qua Phó Kinh đã gặp hai người đó ở đâu?”

Người nhân viên chỉ cho Khương Hòa một chiếc ghế. Anh ta bảo “Họ uống rượu với nhau một lúc rồi ba người rời khỏi đây bình thường, tôi không nghĩ là sau đó có xảy ra chuyện gì.”

“Tôi sẽ khám nghiệm chỗ bọn họ đã ngồi, nếu may mắn thì có thể tìm ra chứng cứ nào đó của họ.” Khương Hòa bước tới đó.

“Tôi nghĩ là chẳng còn dấu vết nào đâu. Tối nào chúng tôi cũng quét dọn sạch sẽ, anh cảnh sát không cần tốn sức vô ích đâu.” Anh ta vội vàng cản lại, Khương Hòa nhìn người nhân viên với vẻ khó hiểu.

Phương Tuyết nghĩ bây giờ là lúc để ngửa bài, cô nói với cấp dưới “Mọi người, phong tỏa nơi này lại và kiểm tra mọi ngóc ngách.”

Người nhân viên hoảng loạn nói “Tại sao? Chỉ vì có một nạn nhân uống rượu chỗ chúng tôi thôi sao?”

“Trong máu của nạn nhân ngoài cồn ra còn có cả ma túy, ban đầu tôi không nghĩ là có liên quan gì đến nơi này. Nhưng anh hành xử quá lộ liễu, buộc tôi phải kết luận, Phó Kinh đã mua ma túy ở nơi này. Khách hàng ở đây tới để dùng ma túy, vì vậy khi thấy cảnh sát đột ngột tới các người đã phải giải tán ngay. Lí do nơi này không có camera cũng vậy, khách hàng không muốn mình bị giữ hình ảnh đang dùng chất gây nghiện.” Phương Tuyết lập luận.

“Không có, đừng nói bừa, mấy người có biết ông chủ của tôi là ai không?” Người nhân viên tuyệt vọng, cố tìm cách để giải quyết.

“Không biết, nhưng chứng cứ thì có lẽ còn đầy thôi. Khách hàng giải tán gấp thì hẳn các người chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ, ma túy vẫn còn ở khắp nơi trong này, thậm chí kho ma túy chắc cũng chưa kịp phi tang đâu nhỉ?”

“Tôi... tôi... tôi sẽ gọi cho ông chủ.”

“Cứ tự nhiên.” Phương Tuyết nói và cho người vào việc. Bây giờ thì ông chủ của nơi này không thể tự cứu mình được nữa. Dù vô tình phá được một tụ điểm mua bán ma túy, nhưng hiện tại Phương Tuyết không thể vui mừng được, vì vụ án 18 tầng địa ngục vẫn đang tiếp diễn.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play