Trịnh Danh sau khi nhận lệnh của Thái Viễn Sơn liền gác việc đang làm lại và dặn dò Tư Đồ Viêm “Tất cả những người có liên quan đến chủ tịch Tôn Thiên Phổ đều có thể là nạn nhân, anh tuyệt đối phải cảnh báo mọi người rằng họ đang trong vùng nguy hiểm.”
“Nhưng nếu làm vậy thì còn ai có tâm trạng làm việc nữa, anh có biết...” Tư Đồ Viêm muốn phản đối nhưng bị Trịnh Danh chặn lại.
“Tôi không cần biết gì cả, bây giờ cho tôi địa chỉ của Quách Trọng Chân ngay.”
Ban đầu anh tới đây bằng xe của Thái Viễn Sơn nên giờ phải đi nhờ xe của một cậu cảnh sát trẻ. Anh hối thúc cậu ta phải nhanh lên. Đồng thời anh liên tục gọi vào số điện thoại của Quách Trọng Chân.
Không ai bắt máy cả. Trước đó Tư Đồ Viêm cũng đã thử và nhận kết quả tương tự, xem ra Quách Trọng Chân hiện tại lành ít dữ nhiều.
Chiếc xe đậu trước nhà tay luật sư, Trịnh Danh liền chạy tới trước cửa gõ mạnh. Không có tiếng trả lời. Anh xoay tay nắm cửa thì thấy nó không khóa. Bên trong nhà, cửa một căn phòng vẫn để mở, Trịnh Danh cẩn trọng bước vào.
Máy tính của Quách Trọng Chân vẫn sáng đèn, màn hình vẫn hiện mail xin nghỉ mà Tư Đồ Viêm nhận được. Anh đã hiểu ra, bọn chúng đã phục kích Quách Trọng Chân trước cửa, bắt anh viết mail xin nghỉ rồi đem anh đi.
Trịnh Danh gọi cho Khương Hòa để anh tới khám nghiệm hiện trường ở đây, còn bản thân dẫn người đi hỏi thăm hàng xóm xung quanh, chỉ để lại một cảnh sát trực hiện trường.
Đáng tiếc là không ai thấy gì xảy ra. Có lẽ thời điểm Quách Trọng Chân ra khỏi nhà còn rất sớm nên chưa ai ra khỏi nhà.
Trịnh Danh đành báo tin đáng buồn này cho Thái Viễn Sơn. Anh có thể nghe tiếng thở dài của đội trưởng. Không lâu sau thì Khương Hòa tự lái xe tới, anh vào trong nhà kiểm tra, cuối cùng vẫn chỉ phát hiện dấu giày của hai tên hung thủ.
“Vẫn không có dấu vết gì mới cả.” Khương Hòa lắc đầu nói.
“Chúng ta đã chậm mất một bước rồi, hai tên sát thủ đã đưa Quách Trọng Chân đi. Không rõ là đi đâu.” Trịnh Danh cố suy nghĩ xem phải ngăn chặn vụ án thứ tư thế nào nhưng hoàn toàn không có lấy một hướng đi.
Thái Viễn Sơn đã đưa Phương Tuyết về sở, anh vào phòng làm việc và mở đoạn phim trong chiếc thẻ nhớ lên. Tô Ngọc Long tới cùng xem với anh.
Trên màn hình lại hiện ra khuôn mặt của Tôn Thiên Phổ, ông ta nói “Tên đối tác đó đã bị Thiết Thụ địa ngục trừng phạt. Để tôi kể về tội lỗi của hắn. Trong công ty Quang Phổ của tôi từng có một nhân viên rất giỏi là Vương Thiện Tâm, làm việc cùng anh ta còn có em trai là Vương Thiện Nhân. Phó Kinh đã dụ dỗ Thiện Nhân đem bán bí mật kinh doanh của công ty, và sau đó bị chính Thiện Tâm phát hiện. Do đó đã xảy ra một cuộc xung đột dữ dội giữa hai người. Kết quả sau cùng là người anh bị chấn thương ở đầu, người em thì gãy mất một tay. Các vết thương đó sớm đã lành nhưng quan hệ giữa họ không bao giờ trở lại như trước nữa. Nói về tội của Phó Kinh thì có rất nhiều, nhưng tôi không thể trừng phạt hắn hết tất cả các tội đó được, vậy nên tôi chọn Thiết Thụ làm đại diện.”
“Tô Ngọc Long, cậu xác minh lại xem có chuyện như thế này không.”
“Rõ.”
Thái Viễn Sơn tua lại đoạn phim một lần nữa, anh cảm thấy có gì đó không được chân thật ở đây. Ngay cả đoạn phim trước, anh cũng có cảm giác thế này nhưng không dám chắc, bây giờ thì có thể khẳng định. Cách nói chuyện của Tôn Thiên Phổ rất thiếu tự nhiên, phải chăng ông ta đang che giấu điều gì đó?
Những suy đoán dựa trên cảm giác này không nên tùy tiện dùng đến, Thái Viễn Sơn vẫn chỉ giữ suy đoán này trong lòng.
Điện thoại lại đổ chuông, Thái Viễn Sơn bấm nút nhận cuộc gọi, là Tư Đồ Viêm, anh đã cho ông ta số để liên lạc khi có chuyện xảy ra.
“Có chuyện gì sao?” Thái Viễn Sơn lo lắng hỏi, anh không mong nạn nhân tiếp theo lại xuất hiện.
“Một chiếc USB vừa được gửi tới công ty của chúng tôi, trong đó có một đoạn phim. Là Quách Trọng Chân, tôi gửi qua cho anh xem nhé?” Tư Đồ Viêm nói, ông đang hoang mang tột độ.
“Được, hãy gửi qua chô tôi. Còn nữa, đừng động vào cái USB đó nữa, tôi sẽ cho ngươi tới lấy.” Thái Viễn Sơn nói
Ngay lập tức, Tư Đồ Viêm gửi đến một video. Đó là cảnh quay góc rộng, Quách Trọng Chân đang bị trói trên ghế, trước mặt anh ta là một chiếc tivi. Khung cảnh xung quanh là một nhà kho bỏ hoang, có lẽ tivi trong này sử dụng máy phát điện. Trên tường có một dòng chữ bằng sơn đỏ ghi “Nghiệt Kính địa ngục.”
Vậy đây là lời tuyên bố địa ngục tầng thứ tư đã hoàn thành, bọn chúng đang chuẩn bị cho nạn nhân thứ năm. Thái Viễn Sơn mở âm lượng lớn hơn, nghe thấy có tiếng gì đó trong đoạn video này. Khi mở hết âm lượng và lắng tai nghe, Thái Viễn Sơn nhận ra đó là tiếng còi tàu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT