Những khách sạn cao cấp nhất ở Giang Thành đều tập trung ở trung tâm thành phố, căn hộ nhỏ của Vệ Lai cũng nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng ở trung tâm, diện tích không lớn, không đến 70m2, đây là căn hộ ba cô mua từ hai mươi lăm năm trước, lúc đó còn rất rẻ. Căn hộ hơn hai mươi năm tuổi, sau khi cô tốt nghiệp đại học, ba cô đã sửa sang lại căn hộ để cô sinh sống, tiện cho việc đi làm.

Khách sạn tổ chức buổi tiệc xã giao tối nay cách căn hộ của cô chưa đầy 2km, cô có đủ thời gian để chuẩn bị.

Tủ quần áo của cô trống một nửa, cô đã vứt toàn bộ quần áo mà Chương Nham Tân mua tặng, cái cần bán thì bán, cái cần bỏ thì bỏ.

Trong tủ hiện tại không có lễ phục, chỉ có một chiếc váy dài màu nâu, phù hợp với buổi tiệc tối nay. Để tổ chức sinh nhật cho Chương Nham Tân, cô đã cắn răng bỏ một số tiền lớn để mua chiếc váy này.

Do dự một hồi, Vệ Lai cuối cùng cũng lấy ra chiếc váy dài đó.

Sau khi thay váy và trang điểm, cô gọi xe trước khi ra ngoài. Sự kiện như tối nay, chắc chắn không tránh khỏi việc uống rượu, đi taxi sẽ tiết kiệm chi phí hơn là thuê tài xế lái thay.

[Tôi đang trên đường rồi, cô thì sao?] Triệu Nhất Hàm gửi tin nhắn.

Vệ Lai: [Vừa ra khỏi cửa, chắc tôi sẽ đến trước chị.]

Tối nay Triệu Nhất Hàm tham gia tiệc xã giao cùng lãnh đạo, cô ấy lấy việc công làm việc tư để đưa Vệ Lai đi cùng. Trước đó, cô ấy đã hỏi xem có thể dẫn theo người không, lãnh đạo nghe người cô ấy muốn đưa đi là Vệ Lai, không hề phản đối.

Vệ Lai xinh đẹp xuất chúng, lại thông minh khéo léo, có cô đi cùng, mọi chuyện chỉ tốn một nửa công sức. Lãnh đạo nào cũng rất vui vẻ khi dẫn thêm một người ưu tú như vậy đi xã giao.

“Tối nay sẽ có rất nhiều người.” Bước vào thang máy khách sạn, lãnh đạo nói.

Ông lại nói: “Em gái cô vẫn chưa đến sao?”

“Em ấy nói sẽ đến trước tôi, để tôi hỏi lại xem sao.” Triệu Nhất Hàm gửi tin nhắn cho Vệ Lai, cho đến khi ra khỏi thang máy, Vệ Lai vẫn chưa trả lời.

Lãnh đạo: “Chúng ta vào trong trước, gửi cô ấy số phòng bao là được.”

Triệu Nhất Hàm đã gửi địa chỉ cụ thể cho Vệ Lai.

Đang nói chuyện, bọn họ đã đi đến cửa phòng bao, phục vụ giúp họ mở cửa rồi dẫn vào trong.

Đây là phòng bao lớn nhất trong khách sạn, có thể chứa hai mươi lăm đến hai mươi sáu người cùng lúc. Triệu Nhất Hàm không ngờ lúc cô ấy đến, trên bàn ăn đã ngồi gần kín chỗ.

Hạ Vạn Trình chào hỏi lãnh đạo và cô ấy, gần đây công ty của Triệu Nhất Hàm và Hạ Vạn Trình đang hợp tác một hạng mục, số lần gặp mặt rất thường xuyên, nên Hạ Vạn Trình đã mời họ tham gia bữa tiệc.

Vì là người đến muộn nhất, lãnh đạo ngỏ lời xin lỗi với Hạ Vạn Trình rồi nói: “Còn một người lập tức tới.”

Hạ Vạn Trình không để ý, ôn hoà mỉm cười: “Không sao, tôi biết chiều nay công ty có một cuộc họp quan trọng. Tối nay chúng ta chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi, không nói chuyện công việc.”

Trong thế giới của giới thượng lưu, ăn một bữa cơm thực sự chỉ là ăn cơm trò chuyện, nhưng với bọn họ, đây là cơ hội ngàn năm có một để nắm bắt, Triệu Nhất Hàm không dám lơ là chút nào.

Sau khi đặt túi xách ra sau người, cô ấy cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía mình, bèn theo trực giác liếc sang. Vừa trông thấy đối phương, liền sững sờ vài giây.

Sao Chương Nham Tân cũng xuất hiện ở đây.

Nhìn sang một chút, người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta, không ai khác chính là sếp cũ của Vệ Lai - Mục Địch.

Triệu Nhất Hàm bình tĩnh lại, tay đưa ra nhau với lấy túi xách, lấy điện thoại ra nói với Vệ Lai: [Đi đến đâu rồi? Chương Nham Tân và Mục địch đều ở đây, cô đừng tới nữa.]

Vệ Lai đang đợi thang máy ở sảnh khách sạn: [Sắp tới rồi.]

Triệu Nhất Hàm tự trách: [Đều là lỗi của tôi, tôi mới nhìn thấy bọn họ mà thôi, không biết bọn họ sẽ đến. Hai người họ đang ngồi với nhau, cô có chắc là muốn tới đây không?]

Vệ Lai: [Hạ Vạn Trình có biết công ty chị còn một người chưa tới không?]

Triệu Nhất Hàm nói thật: [Biết.]

Vệ Lao: [Số phận đã định, dù thế nào cũng phải tới.]

Triệu Nhất Hàm khó khăn lắm mới giúp cô giành lấy cơ hội này từ phía lãnh đạo, nếu cô từ bỏ giữa chừng, lãnh đạo của Triệu Nhất Hàm sẽ khó giải thích với Hạ Vạn Trình. Cô không thể trở thành người không biết điều như vậy.

Vệ Lai cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, thật cmn mỉa mai.

Nhưng bây giờ về thay quần áo sẽ muộn giờ, cô chỉ biết tự trấn an bản thân.

Sau khi tiến vào phòng bao, Vệ Lai nhận ra mình là người đến cuối cùng, hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía cô. Để nhiều người chờ đợi như thế này, trong đó còn có những nhân vật tên tuổi đứng đầu giới, đây có thể xem như khoảnh khắc sáng nhất 25 năm cuộc đời của cô.

May là cô đã quen với việc bị người khác chú ý từ nhỏ, nếu không đứng trước tình huống này, hầu hết mọi người đều không chống đỡ nổi.

Lãnh đạo của Triệu Nhất Hàm vẫy tay với cô: “Tiểu Vệ, ở đây. Chỉ còn đợi mỗi cô thôi.”

Vệ Lai bình tĩnh đi đến chỗ trống bên cạnh Triệu Nhất Hàm, trước đây cô từng gặp Hạ Vạn Trình ở buổi tiệc tài chính Giang Thành, ông khoảng 50 tuổi, nhưng vẫn rất phong độ và lịch lãm.

Người đã đến đủ, cô hướng mắt về vị trí chủ tiệc, chuẩn bị chào hỏi Hạ Vạn Trình.

Theo tầm mắt của cô, vị trí chính giữa là một người đàn ông trẻ tuổi mang theo khí chất mạnh mẽ, đường nét sắc xảo, sắc mặt lãnh đạm, đang cúi đầu trả lời tin nhắn.

Vệ Lai không nghĩ nhiều, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh đó, cô mỉm cười nói với Hạ Vạn Trình: “Chủ tịch Hạ, nghe danh đã lâu. Hôm nay tôi đến muộn, lát nữa xin tự phạt ba ly.”

“Không xem là muộn. Tiểu Vệ phải không?” Hạ Vạn Trình khách sáo đáp: “Ngồi xuống đi.”

Đối với nhân vật nhỏ bé như cô, người có địa vị như Hạ Vạn Trình vốn dĩ không có ý định làm khó, Vệ Lai bình tĩnh ngồi xuống.

Từ lúc bước vào phòng bao đến khi ngồi xuống, cô không liếc nhìn lung tung, cũng không tò mò xem Chương Nham Tân và Mục Địch ngồi ở đâu. Cô thầm cảm tạ vì bàn ăn này đủ lớn, người cũng rất nhiều, không cần phải chào hỏi từng người một.

Lúc này, tâm điểm của mọi người đã chuyển đến vị trí trung tâm, Triệu Nhất Hàm nghiêng đầu đến gần cô rồi nói nhỏ: “Cô có bạn trai mới rồi sao?”

Vệ Lai mơ màng: “Hả?”

Triệu Nhất Hàm biết lời đồn không đáng tin, tiếp tục thì thầm với cô: “Trước khi cô vào phòng bao, có người hỏi tôi, bạn trai mới của cô là sếp lớn phương nào.”

Vệ Lai nói với Triệu Nhất Hàm bằng giọng điệu tức giận: “Người đó nói gì? Nguyên văn là như thế nào?”

Nguyên văn quá dài, Triệu Nhất Hàm bèn dùng điện thoại gõ chữ để tường thuật: [Bọn họ nói, trong giới thượng lưu đang đồn rằng, cô đang quen một vị sếp lớn trong giới. Đồn ra hình ra dạng, còn có người bắt gặp hai người đi hẹn hò.]

Càng nói càng nhảm nhí.

Kể từ lúc từ chức, gần như ngày nào Vệ Lai cũng ở nhà. Chỉ lúc có khách đến xem biệt thự cô mới ra ngoài vài lần, hôm nay cũng vì buổi tiệc nên mới ăn mặc lộng lẫy thế này.

“Là ai đồn? Tôi vốn dĩ không quen biết sếp lớn nào hết, thậm chí còn không có tâm trạng bán nhà, nói gì đến…” Hẹn hò.

Nói đến đây, cô đột nhiên nhận ra, khách xem nhà của cô đề đến từ Bắc Kinh, là những nhà đầu tư lớn ở Giang Thành, cô đã từng ngồi lên vài chiếc xe ô tô hạng sang.

Có người tốt từng điều tra, muốn biết xem rốt cuộc Vệ Lai đang qua lại với nhân vật nào, đáng tiếc lại không tìm ra được chủ nhân thực sự của biển số xe.

Càng là người khó điều tra, thì tin đồn cô hẹn hò với nhân vật có tiếng tăm trong giới thượng lưu càng khiến nhiều người tin tưởng hơn.

Đối với tin đồn này, Chương Nham Tân cũng tin tưởng bảy tám phần. Ở bên nhau hơn hai năm, cho đến tận hôm nay, khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Lai vẫn khiến anh ta nhớ mãi không quên. Cô dựa vào nhan sắc để hẹn hò với một người giàu có, vốn dĩ không phải việc gì khó.

Từ lúc Vệ Lai bước vào phòng bao, anh ta chỉ liếc nhìn cô một lần, đó là chiếc váy cô mặc trong đêm sinh nhật của anh ta. Lúc chia tay với những người bạn gái cũ, anh ta không cảm thấy mình mắc nợ ai, ngoại trừ Vệ Lai. Cho dù bồi thường cho cô bao nhiêu, anh ta vẫn cảm thấy như mình vẫn nợ cô.

Cô là người duy nhất anh ta có tình cảm thật lòng, cũng là người duy nhất anh ta vẫn nhớ ngay cả khi đã chia tay.

Trên bàn bắt đầu nâng ly kính rượu, Chương Nham Tân kính người ngồi ở vị trí trung tâm ly đầu tiên: “Tổng giám đốc Châu, có thời gian thì cùng đi đánh bóng nhé.”

Một ngụm duy nhất, rượu cạn đến đáy ly.

Chương Nham Tân lại liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay của Châu Túc Tấn, ngay khi bước vào phòng bao và bắt tay với Châu Túc Tấn, anh ta đã cảm thấy khó hiểu, giá cả của chiếc đồng hồ này không phù hợp với địa vị của Châu Túc Tấn.

Nghe nói Châu Túc Tấn thích sưu tập đồng hồ, không có lý do gì để anh đeo một chiếc đồng hồ không có giá trị sưu tầm như thế này cả.

Sau khi kính rượu Châu Túc Tấn, Chương Nham Tân lại nâng cốc kính Hạ Vạn Trình một ly, ba mẹ anh ta và Hạ Vạn Trình là bạn bè thân thiết, anh ta đến bữa tiệc tối nay coi như ủng hộ, không cần phải nịnh nọt, vì thế sau khi kính rượu hai người quan trọng nhất, anh ta đặt ly xuống. Sự xuất hiện đột ngột của Vệ Lai khiến anh ta mất hứng, không muốn xã giao với bất kỳ ai.

“Vệ Lai, hai chúng ta uống một ly. Dạo này đang bận gì thế?” Mục Địch dùng giọng điệu quen thuộc, rót đầy ly rồi nâng lên.

Cảnh tượng này, khiến không ít người có thể nhắm mắt làm ngơ.

Vệ Lai đáp lễ, môi chỉ chạm vào mép ly mà không chạm vào rượu, giả vờ làm động tác nuốt xuống, sau đó bình thản trả lời câu hỏi trước của Mục Địch: “Vài việc vặt vãnh mà thôi.”

Chương Nham Tân không ngờ Mục Địch lại mời rượu Vệ Lai, xét đến mối quan hệ ba người, tốt nhất là nên giữ im lặng và giả vờ như chưa từng quen biết.

Có ít nhất năm sáu người trên bàn ăn biết về mối quan hệ trước đây giữa ba người họ, đều đang chờ xem náo nhiệt.

Nhưng anh ta ghét nhất là trở thành đối tượng của những lời đàm tiếu.

Anh ta cầm đũa, tuỳ tiện gắp một miếng thịt vào đĩa của Mục Địch, “Ăn đi.” Đồng thời, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, đừng lôi Vệ Lai vào chuyện này.

Mục Địch cười một tiếng, không nói gì, cầm đũa cho miếng thịt trên đĩa vào miệng, không rõ hương vị ra sao. Trái tim của Chương Nham Tân quả nhiên vẫn hướng về phía Vệ Lai, lo sợ cô ta sẽ khiến Vệ Lai mất mặt ở nơi đông người.

Chương Nham Tân nâng ly rượu của mình lên, bây giờ anh ta đã có thể thoải mái nhìn về phía Vệ Lai, lúc chia tay anh ta không nói cho cô lý do, cũng không giải thích nửa lời, ngay cả câu xin lỗi cũng không thể nói trực tiếp.

Hôm nay, anh ta chủ động kính rượu cô: “Nghe nói em có bạn trai mới rồi, chúc mừng.”

Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, anh ta đã đính hôn với Mục Địch, rất nhanh sẽ tiến đến hôn nhân, hơn nữa cô cũng đã có mối quan hệ mới, tương lai mỗi người đều có hạnh phúc riêng.

Nhưng câu nói này lọt vào tai Vệ Lai, bởi vì lập trường khác nhau, cho nên cô cũng hiểu theo cách khác.

Vệ Lai thực sự không hiểu, cô đã chia tay và từ chức, cũng không hề bám lấy anh ta, tại sao hai người họ vẫn không buông tha cho cô, một mực công khai khiêu khích và làm khó cô.

Tại sao không thể coi nhau như đã chết vậy?

Cô bắt đầu nghi ngờ về mắt nhìn người của mình, tại sao có thể ở bên một người đàn ông nông cạn và hẹp hòi như vậy trong suốt hai năm.

Bàn tay kính rượu của anh ta, ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn.

Trước khi chia tay, cô đúng thật rất ngây thơ, lúc nhìn thấy nhẫn cưới ở tiệm trang sức, cô đã cho rằng mình có thể cưới anh ta, còn nghĩ xem sau này nhẫn cưới của hai người trông sẽ như thế nào.

Vệ Lai ngăn chặn suy nghĩ của bản thân, nâng ly rượu từ xa, đáp lại bằng nụ cười giả tạo.

“Mọi người đang nói gì thế?” Hạ Vạn Trình vừa nói chuyện với người bên cạnh, chợt nghe thấy chuyện gì đó liên quan đến yêu đương, “Ai hẹn hò vậy?”

Lãnh đạo của Triệu Nhất Hàm giải vây cho Vệ Lai: “Là Tiểu Vệ của chúng ta.”

Hạ Vạn Trình không biết Vệ Lai tên là gì, với tư cách chủ tiệc, ông chu đáo nói: “Nào, Tiểu Vệ, kính cô một ly, chúc mừng nhé.”

Sau đó, khách sáo nói một câu: “Lần sau đưa bạn trai đến cùng nhé.”

“Cảm ơn chủ tịch Hạ.” Vệ Lai một hơi uống cạn ly rượu.

Vốn tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng trên bàn có người hóng hớt không chê chuyện lớn, vừa rồi anh ta hỏi Triệu Nhất Hàm xem bạn trai mới của Vệ Lai là ai, nhưng không nghe ngóng được gì. Tò mò đạt đến đỉnh điểm, anh ta dứt khoát hỏi thẳng đương sự: “Bạn trai của người đẹp Vệ rốt cuộc là sếp lớn nào thế? Rất nhiều bạn bè đều hỏi tôi, tôi làm sao biết được, hôm nay xem như tôi hỏi thay bọn họ đi.”

Vệ Lai: “……”

Đúng là hết chuyện để nói, cô muốn tránh cũng không được.

Vừa rồi Hạ Vạn trình nâng ly chúc mừng cô có bạn trai, cô cũng ngầm thừa nhận, bây giờ không thể nào phủ nhận được. Nhưng nếu bạn trai mới của cô không phải nhân vật có tiếng tăm trong giới, sẽ có người cười nhạo cô, hả hê vì cô sẽ không bao giờ tìm được người bạn trai nào quyền thế hơn Chương Nham Tân.

Chỉ khi cuộc sống của cô tốt hơn trước kia, bọn họ mới không còn gì để nói.

Cô thừa nhận mình hư vinh, không muốn thua Chương Nham Tân và Mục Địch. Ít nhất tối nay ở trước mặt bọn họ, cô không muốn thua cuộc, cũng muốn trút giận cho chính mình.

Nhưng cô không hề quen biết nhân vật có tiếng tăm nào trong giới thượng lưu.

Ngay khi cô không biết nên tiếp tục diễn như thế nào, trong đầu chợt vụt qua một cái tên, là người đã mua đồng hồ của cô.

Cô nhớ rõ, quản lý của cửa hàng nói, người đàn ông đó chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái.

Không còn thời gian để suy tính, Vệ Lai mỉm cười, nói mà không lường trước hậu quả: “Là Châu Túc Tấn.”

Cô vừa dứt lời, phòng bao im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người trong phòng, kể cả Hạ Vạn Trình, đều kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa. Chương Nham Tân suýt nữa làm rơi ly rượu trong tay, vẫn may anh ta đã kịp thời bắt lấy, bàn tay vô thức siết chặt lại.

Vệ Lai sửng sốt, cũng nhìn về phía vị trí trung tâm, chạm phải ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự tò mò của người đàn ông, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. Người đàn ông dựa lưng ra sau, khí chất ung dung mà bức người, vừa hay cũng đang nhàn nhã nhìn về phía cô.

Có thể khiến chủ tiệc như Hạ Vạn Trình nhường vị trí trung tâm, thân phận chắc chắn không hề tầm thường.

Tối nay, toàn bộ sự chú ý của cô đều hướng về chiếc nhẫn cưới của Chương Nham Tân và Mục Địch, cô thậm chí không biết người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm là ai, đây là điều cấm kỵ trong giao tiếp xã hội, nhưng cô đã phạm phải rồi. Cô bắt đầu tự trách bản thân, tại sao cô lại đến đây cơ chứ?

Vì cơ hội mà Triệu Nhất Hàm giành lấy cho cô.

Vì tích luỹ mối quan hệ cho chính mình.

Còn cô thì sao?

Người đàn ông vẫn đang nhìn cô, Vệ Lai chợt có dự cảm không lành, anh ta là bạn của Châu Túc Tấn? Hay là người nhà? Hay là…

Thậm chí, cô không dám nghĩ nữa.

Triệu Nhất Hàm ngồi cạnh cô âm thầm hít một hơi thật sâu, cái hố đêm nay hình như càng lúc càng lớn.

Cô ấy vô cùng hối hận, thực sự không nên để Vệ Lai tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, chẳng những mất mặt trước Chương Nham Tân, còn đắc tội với cả Châu Túc Tấn. Giả vờ làm bạn gái, cô xem như đã chạm vào điều cấm kỵ của Châu Túc Tấn.

“Anh ta, chính là người đó.” Triệu Nhất Hàm lấy tay che miệng, thấp giọng nói với Vệ Lai.

Tổng giám đốc của tập đoàn Khôn Thần là Châu Túc Tấn, ban nãy có người nhắc đến Khôn Thần, nhưng Vệ Lai có lẽ không chú ý đến. Triệu Nhất Hàm ban nãy mới phát hiện ra, hôm nay Châu Túc Tấn đeo chiếc đồng hồ mua lại của Vệ Lai, vị trí của hai người cách xa nhau, đoán chừng Vệ Lai cũng không biết.

Lúc này, bên phía vị trí trung tâm, Hạ Vạn Trình thấy Châu Túc Tấn không phủ nhận, hơn nữa nhân vật Tiểu Vệ này vốn dĩ không nằm trong danh sách của ông lại đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại còn là bạn gái của Châu Túc Tấn, khiến mọi chuyện càng hợp tình hợp lý hơn.

Ông mỉm cười chúc mừng: “Nào nào, nhất định phải uống một ly. Nghe nói hạng mục ở Giang Thành cậu đã giao lại cho Lục An, vậy mà hôm nay lại đột nhiên tới đây, thì ra là đến thăm bạn gái.”

Châu Túc Tấn khẽ cười, không giải thích.

Lần này anh tới Giang Thành để giải quyết hạng mục, mặc dù đã giao cho Lục An nhưng Lục An thiếu kinh nghiệm, có vài chuyện không xử lý tốt, nên anh phải đến khắc phục hậu quả.

Còn về việc, thăm bạn gái?

Bản thân anh cũng không biết mình có bạn gái ở Giang Thành từ khi nào.

Hạ Vạn Trình nâng ly rượu, anh cụng ly với ông, lúc hơi ngẩng đầu uống rượu thì liếc qua Vệ Lai.

Vệ Lai chưa bao giờ gặp phải chuyện xấu hổ như thế này, cũng chưa từng làm ra chuyện hoang đường đến thế, nhất thời không biết nên làm gì. Cô vốn dĩ muốn hư vinh một lần, xả giận trước mặt Chương Nham Tân và Mục Địch mà thôi, kết quả lại tự mình tìm đường chết, mạo phạm đến Châu Túc Tấn.

Cô lại nhìn về phía Châu Túc Tấn, không rõ anh đang vui hay tức giận, chỉ biết im lặng chờ đợi.

Châu Túc Tấn quay sang nói với người bên cạnh: “Phiền cậu đổi chỗ giúp tôi.” 

Sau đó, anh nhìn về phía Vệ Lai, câu đầu tiên anh nói với cô là: “Nếu đã công khai, vậy đến ngồi cạnh tôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play