Lúc Tuệ Hạnh chạy đến quảng trường tìm Hàng Gia Chú, sắc mặt anh hai lúc này đã không vui lắm.
“Thành thật khai báo rốt cuộc em làm gì đấy? Đi vệ sinh mà em cũng có thể tốn nhiều thời gian vậy sao? Rốt cuộc em có chuyện gì?”
Liên tiếp ba câu hỏi, Tuệ Hạnh không cách nào giải thích, chỉ đành cười ngượng ngùng với anh.
“Có phải dạ dày em không khỏe không?” Hàng Gia Chú lại hỏi, giọng điệu lần này dễ chịu hơn vừa nãy, “Có vấn đề nhất định phải nói với anh, bây giờ đi bệnh viện vẫn còn kịp.”
Tuệ Hạnh ngập ngừng, nói cho có: “Con trai không hiểu.”
Hàng Gia Chú sững sờ mấy giây, che miệng ho khan.
“Vậy em có mang cái đó không?” Anh khom người nhỏ giọng nói, “Không mang thì mau đến siêu thị gần đây mà mua.”
Tuệ Hạnh chớp mắt, biết anh chắc chắn là hiểu lầm.
Cô dứt khoát đâm lao thì theo lao, gật đầu, nói giọng yếu ớt: “Có.”
“Em còn đi được không?” Hàng Gia Chú hỏi xong cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp dìu cô vừa đi vừa nói, “Bây giờ anh đưa em về nhà nằm.”
Tuệ Hạnh hơi chột dạ hưởng thụ sự nâng đỡ của Hàng Gia Chú, đợi sau khi ngồi lên xe, Hàng Gia Chú còn hỏi cô có muốn mở máy lạnh không.
“Không cần đâu.” Cô vội nói.
“Quả thật không thoải mái thì ngủ trên xe một lát, đợi đến lúc về nhà anh gọi em.” Hàng Gia Chú nói.
Tuệ Hạnh ồ một tiếng, thật sự nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Vốn là giả ngủ, có lẽ là Hàng Gia Chú lái quá vững, hoặc có lẽ là nhiệt độ trong xe dần ấm lên, Hàng Gia Chú tìm chăn mỏng từ ghế sau đắp lên cho cô, giấc ngủ thiên thời địa lợi nhân hòa gộp đủ, Tuệ Hạnh giống như một động vật nhỏ cần ngủ đông, vào biểu chiều mùa đông, ngồi trên xe bất giác thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, mình đã nằm trên giường rồi.
Xung quanh là một mảng tối om, đã ngủ một giấc từ chiều đến tối.
Tuệ Hạnh dụi mắt rời giường, mở cửa phòng, phòng khách trống rỗng không có ai, cô lại chạy đến cửa phòng của Hàng Gia Chú, gọi vào trong một tiếng anh hai.
“Dậy rồi à?”
Cửa phòng được mở ra, Hàng Gia Chú cúi đầu hỏi cô: “Ngủ một rồi giấc đỡ hơn chưa?”
Tuệ Hạnh sờ mặt, nếu như lúc này nói với Hàng Gia Chú sự thật, đoán chừng anh có thể kéo mình vào trong đập cho một trận.
“Đỡ nhiều rồi.”
“Bố mẹ điện nói nói với anh là còn công việc phải xử lý, đến tối mới về được.” Hàng Gia Chú dừng lại, cố hết sức nói với giọng uyển chuyển, “Quần áo em nhớ thay ra giặt bằng nước ấm.”
Tuệ Hạnh chậm rãi ồ một tiếng.
Hàng Gia Chú lại nói: “Nếu ra trải giường dơ thì nói với anh, anh thay cái mới giúp em, cái dơ thì bỏ vào máy giặt trước, đợi mẹ về xử lý sau.”
Cho dù là anh em lớn lên từ nhỏ, nói chuyện này cũng khó tránh khỏi lúng túng.
Hàng Gia Chú nói khá mịt mờ, nhưng vẫn khiến cho mang tai của Tuệ Hạnh đỏ lên.
Tình huống này, trước đây bọn họ đều cố gắng né tránh, lúc Tuệ Hạnh còn nhỏ không cảm thấy gì, sau này lớn lên một chút, dần dần hiểu được có chuyện cho dù là nói với anh hai cũng sẽ rất xấu hổ.
“Tự em làm được.” Cô nói.
“Vậy thì tốt.” Hàng Gia Chú ho một tiếng, nói, “Ăn mì không?”
“Ăn.”
“Được, vậy em đợi anh.” Hàng Gia Chú xoay người đi vào nhà bếp, sau nghĩ nhớ ra gì đó thì lại quay đầu nói với cô, “Túi chườm nóng ở trên bàn trà, em dán lên bụng một cái đi.”
“Ồ.”
Hàng Gia Chú nấu bát mì cho cô, hiếm thấy không phải là mì ăn liền, mà là mì somen trứng(1).
(1) Nguyên văn 挂面 một loại mì Nhật Bản được cho là có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Cô ngồi trên bàn ăn mì, Hàng Gia Chú cầm laptop từ trong phòng ra ngồi trên bàn với cô.
Tuệ Hạnh thấy anh đã được nghỉ mà còn làm việc, thậm nghĩ rốt cuộc dự án này hạnh hạ người khác cỡ nào.
“Dự án này khó vậy ư? Sao ngày nghỉ rồi anh còn làm vậy?”
“Thật ra không khó, làm game chỉ cần không đề cập đến động cơ mở rộng thì không khó lắm, chủ yếu là xem mục tiêu trong lòng mình, giống như thi cử vậy, muốn thi đạt tiêu chuẩn thôi thì cứ ôn tập bừa, muốn thi 100 điểm thì không đơn giản như vậy.”
Tuệ Hạnh gật đầu, hút một ngụm mì, thuận miệng hỏi: “Vậy lúc chúng ta về quê ăn tết chẳng phải anh vẫn đem theo máy tính sao?
Hỏi đến đây, giọng điệu của Tuệ Hạnh lại bắt đầu cẩn thận, “Tết năm nay anh có đến nhà ông nội với mọi người không?”
“Chắc không đi đâu.” Hàng Gia Chú nói, “Lì xì cho ông nội anh đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó em cầm cho ông giúp anh.”
“Thật ra tự anh đưa cho ông nội thì tốt hơn.” Tuệ Hạnh nhỏ giọng nói.
“Em giúp anh cũng vậy thôi.” Hàng Gia Chú không bị lung lay.
Tuệ Hạnh không tiếp tục khuyên anh nữa.
Ăn xong một bát mì, Tuệ Hạnh bưng lên muốn vào nhà bếp rửa, Hàng Gia Chú trực tiếp ngăn cô lại, “Được rồi, em về giường nằm đi, lát nữa anh làm xong thì rửa bát giúp em.”
Tuệ Hạnh không chịu được Hàng Gia Chú như vậy, cô cảm thấy Hàng Gia Chú hôm nay dịu dàng quá mức đáng sợ rồi.
Bình thường hai ba câu thì có thể cãi nhau rồi, lần trước Hàng Gia Chú đối xử với cô dịu dàng như vậy hình như đã là chuyện của thế kỷ trước.
Tuệ Hạnh áy náy trong lòng, cảm thấy chiêu giả vờ đến tháng này quả thật không hay lắm, thế là quyết định tránh né anh hai, thành thật về phòng đợi.
Buổi chiều ngủ quá thoải mái, dù về phòng rồi cũng là chơi điện thoại.
Bấm điện thoại sẽ khiến thời gian trôi qua rất nhanh, Tuệ Hạnh chơi đến quên giờ giấc, cho đến khi ngoài cửa phòng vang lên tiếng của bố mẹ, cô mới ý thức được nhìn hiển thị đồng hồ trên góc phải màn hình.
Vậy mà đã muộn như thế rồi, nhưng cô vẫn không buồn ngủ.
Tuệ Hạnh bò dậy muốn ra phòng khách tìm bố mẹ, tay vừa vặn nắm tay cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện của Hàng Gia Chú và mẹ.
“Tuệ Tuệ đến tháng rồi à?” Giọng của Hàng Mỹ Ngọc nghe có vẻ hơi nghi ngờ, “Mẹ nhớ ngày của con bé không phải lúc này mà.”
Hàng Gia Chú không hiểu về con nhóc này, nên đoán: “Chắc là đến sớm chăng.”
“Vậy ngày mai mẹ hỏi nó xem sao.” Hàng Mỹ Ngọc nói.
“Con kêu nó lấy túi chườm làm ấm bụng, hôm nay nó ngủ cả buổi chiều, hình như cũng không khó chịu đến thế.”
“Ừm, con bé đến ngày này bụng rất dễ khó chịu, toàn thân cũng không có tinh thần gì, nếu nó đau quá, thì con xoa bụng giúp nó.” Hàng Mỹ Ngọc nói, “Sức của con bé quá yếu, tự xoa cũng không có tác dụng gì.”
Giọng của Hàng Gia Chú nghe có vẻ do dự, “Con xoa cho nó không tiện lắm đâu.”
“Con bé còn nhỏ mà, hơn nữa con là anh hai của nó, có là gì đâu.” Hàng Mỹ Ngọc cười nói, “Nó là con gái, lớn rồi biết xấu hổ trước mặt anh hai, một thằng đàn ông như con lẽ nào cũng xấu hổ theo con bé sao?”
Hàng Gia Chú cười bất lực.
“Hai ngày nữa mẹ với bố con định đi sắm đồ tết, Tuệ Tuệ đến tháng không tiện nên chỉ đành nhờ con đến lúc đó cầm chút đồ giúp bố mẹ.” Hàng Mỹ Ngọc lo liệu đâu vào đấy, “Hai mươi chín mẹ và bố con chính thức được nghỉ, đêm ba mươi cả nhà chúng ta cùng nhau ra nhà hàng ăn bữa cơm giao thừa, sáng mùng một mẹ gọi con dậy sớm một chút, hai chúng ta cùng đến nghĩa trang thăm mẹ con.”
“Dạ.”
“Năm nay con vẫn không đến nhà ông nội Tuệ Tuệ sao?”
Hàng Gia Chú lắc đầu: “Không đến ạ.”
“Thật ra ông nội con bé vẫn rất hy vọng con có thể đến thăm ông ấy.” Hàng Mỹ Ngọc định thuyết phục anh.
“Con đi sẽ khiến người khác bàn tán.” Hàng Gia Chú vẫn từ chối, “Đến lúc đó để Tuệ Tuệ nghe thấy thì không tốt cho con bé.”
“Tuệ Tuệ đã lớn như vậy rồi, lẽ nào con còn sợ con bé không nghe nỗi những lời đồn đại kia sao?” Hàng Mỹ Ngọc thở dài, “Bây giờ con đang ở trong hộ khẩu nhà bố mẹ, con là con trai của mẹ với Lão Tuệ, mặc cho người khác nói thế nào, chẳng lẽ còn có thể lôi còn ra từ hộ khẩu sao?”
Hàng Gia Chú nhỏ giọng: “Con biết.”
“Biết thì tốt.”
Tuệ Hạnh rất muốn xông ra nói với Hàng Gia Chú, những lời đồn đại kia, thật ra cô đã nghe được từ lâu rồi.
Hơn nữa lúc đó cô ỷ mình nhỏ tuổi, xông đến trước mặt mấy bà cô lắm mồm kia, lớn tiếng nói với bọn họ, Hàng Gia Chú chính là anh hai của Tuệ Hạnh cô, điều bọn nói đều là giả.
Nhưng cô không thể.
Như vậy anh hai lại càng không muốn đến nhà ông nội.
Tuệ Hạnh chỉ đành coi như chưa nghe thấy gì, nằm trở lại giường ngẩn ngơ nhìn chăm chú lên trần nhà.
*
Mùa đông năm này vẫn coi như là ấm áp, áo lông Tuệ Hạnh mới mua cũng không có cơ hội dùng đến.
Mùng một đầu năm cô theo bố mẹ về quê.
Thế hệ của Tuệ Tranh Vanh có bốn anh em, còn có không ít anh chị em họ, vì trưởng bối lớn tuổi nhất trong nhà vẫn còn, cho nên mỗi năm khi ăn tết cho dù các con cháu có người đã thành gia lập thất, cũng sẽ tụ tập lại với nhau.
May mắn là ông nội gừng càng già càng cay, ngôi nhà này vẫn có thể nhộn nhịp được không ít năm.
Tuy Tuệ Hạnh đã lên đại học, nhưng vì nhỏ tuổi, năm nay vẫn có lì xì.
Tay trái cô vừa nhận lì xì của ông nội, tay phải liền lấy từ trong túi ra lì xì của Hàng Gia Chú đã chuẩn bị cho ông.
“Ông nội, đây là lì xì anh hai biếu ông.”
Ông nội tóc bạc hiền từ cười ha ha nhận lấy.
“Năm nay Gia Chú lại không về ăn tết à?”
Cô họ bên cạnh chen miệng vào: “Năm mới đương nhiên là phải đến thăm người thân thật sự chứ, đám người họ Tuệ chúng ta cũng không phải họ hàng thật sự của nó.”
Ông nội trầm giọng nói: “Thằng bé là con trai của Tranh Vanh, sao chúng ta lại không phải là người thân của Gia Chú chứ?”
“Nếu thật sự là người thân, sao nhiều năm như thế cũng không thấy nó đổi họ vậy?” Cô họ nói một cách khó chịu.
“Họ gì thì chẳng phải đều giống nhau à, thằng bé họ Hàng, theo một họ với Mỹ Ngọc, không phải Mỹ Ngọc cũng là người nhà của chúng ta sao?”
Cô họ nhỏ giọng phản bác: “Cái gì mà theo họ Mỹ Ngọc, đó là theo họ bà mẹ đã chết kia của nó thôi.”
Trong nhà đông người chính là điều không tốt.
Rất nhiều ồn ào, cô họ cũng không phải một người duy nhất, chỉ là đúng lúc Tuệ Hạnh nhắc đến Hàng Gia Chú với ông nội, người khác đều ở bên trong trò chuyện chơi mạt chược, chỉ có bà ta ở bên cạnh nghe được mà thôi.
Trước nay bọn họ chưa từng nghĩ phải tránh né Tuệ Hạnh, cũng sẽ không suy nghĩ có một số chuyện thật ra là không thích hợp nói cho con nít nghe.
Tuệ Hạnh sớm đã quen rồi.
Chỉ có Hàng Gia Chú cho rằng cô vẫn chưa quen.
Ông nội nhíu mày, trách mắng ngắt lời cô họ: “Đừng nói nữa, năm mới nói chữ chết, có phải chê mạng sống lâu quá rồi không?”
Cô họ im miệng, đợi sau khi Tuệ Hạnh đi rồi, mới kể đến con trai mình năm nay thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm thành phố.
Lúc những người lớn khoe khoang về con cái đều sẽ hiểu ý tránh né Tuệ Hạnh.
Bởi vì ở trước mặt Tuệ Hạnh, bọn họ không khoe ra được bất kỳ cảm giác thành tựu gì.
Tuệ Hạnh tặng lì xì xong thì không có gì làm, bọn con nít cùng lứa rủ cô cùng chơi game, cô từ chối.
Lí do là xem thường kỹ thuật của bọn họ.
Chơi với đám Thẩm Tư Lam hơn nửa học kỳ, yêu cầu của Tuệ Hạnh đối với đồng đội đã cao lên không ít, có khi ngay cả Hàng Gia Chú muốn tổ đội với cô, cô cũng phải suy nghĩ rất lâu.
Tuệ Hạnh dời ghế ngồi ở sân sau, ngẩng đầu lên đờ ra chăm chú nhìn bầu trời tối tăm.
Không biết lúc này Hàng Gia Chú đang làm gì.
Đang chơi game? Hay là đang xem chương trình liên hoan mùa xuân phát lại nhỉ?
Dù sao mặc kệ Hàng Gia Chú đang làm gì, lúc này chắc chắn anh đang một mình.
Tuệ Hạnh ngồi ở sân sau một lát rồi lại vào trong tìm bố mẹ.
Hàng Mỹ Ngọc đang chơi mạt chược, nhìn thấy Tuệ Hạnh nhìn bà muốn nói lại thôi, tách chút tâm tư hỏi cô: “Sao thế?”
Tuệ Hạnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói đi ạ.”
Hàng Mỹ Ngọc chỉ đành gọi Tuệ Tranh Vanh đứng xem bên cạnh: “Lão Tuệ, anh đánh giúp em trước, thắng thì tính cho em, thua thì tính cho anh.”
Tuệ Tranh Vanh: “Làm gì có ai như em?”
Mấy chú bác trên bàn mạt chược cười trêu ghẹo: “Cũng không phải chỉ có vợ cậu như vậy.”
Tuệ Hạnh kéo Hàng Mỹ Ngọc ra ngoài, đi đến cầu thang không có người.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ra vẻ thần bí như vậy?”
“Con muốn về nhà trước.” Tuệ Hạnh nói.
“Con muốn về với anh hai?”
Thoáng chốc Hàng Mỹ Ngọc đã đoán được ý đồ của cô.
Tuệ Hạnh gật đầu.
Hàng Mỹ Ngọc hỏi: “Vậy con nói với ông nội chưa? Ông đồng ý con chưa?”
“Con chưa nói, nhưng con nghĩ ông sẽ đồng ý.”
“Không ai đưa con đi, sao con về được?”
Tuệ Hạnh nói: “Ngày mai chú út phải cùng vợ mới cưới về nhà mẹ chồng chúc tết, con có thể đi ké xe chú cùng về thành phố.”
Hồi lâu Hàng Mỹ Ngọc cũng không lên tiếng.
Trong lòng Tuệ Hạnh cũng không ôm hy vọng gì, vốn dĩ suy nghĩ này đến bất chợt, trước nay cô chưa từng thử tự mình về nhà trước, cho dù mẹ không đồng ý thì cũng nằm trong dự liệu.
Hai mẹ con mặt đối mặt đứng với nhau im lặng mấy phút, Hàng Mỹ Ngọc bắt đầu dặn dò cô cẩn thận: “Vậy con về không được làm phiền anh hai con, mấy ngày này không có đồ ăn ngoài, anh làm gì thì con ăn đó, không được chê khó ăn, nếu chọc anh giận không nấu cơm cho con, thì con biết sai đi, còn nữa tối ngủ sớm chút, hai đứa con cũng không được thức khuya, nghe chưa?”
Tuệ Hạnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Hàng Mỹ Ngọc thở dài: “Mẹ đã hối anh hai sớm có bạn gái chút là đúng thấy chưa? Nếu không còn đến lượt con về nhà với nó sao?”
Tuệ Hạnh gật đầu, cũng thở dài theo: “Tìm mau lên chút, như vậy thì con cũng không cần phiền như vậy.”
Hai mẹ con cùng bật cười thành tiếng.
Sau đó Hàng Mỹ Ngọc dẫn Tuệ Hạnh đi thương lượng với Tuệ Tranh Vanh, Tuệ Tranh Vanh lại càng dễ nói chuyện hơn Hàng Mỹ Ngọc, không nói lời nào đã đồng ý rồi.
Dù sao Tuệ Tuệ ở đây cũng bị lấy làm công cụ điển hình để dạy dỗ người khác, Tuệ Tranh Vanh không cảm thấy con nghe quá nhiều lời khen sẽ là chuyện tốt, khen ngợi và phê bình đúng lúc đều cần thiết, ông hy vọng Tuệ Tuệ có thể làm một người khiêm tốn, không kiêu căng không nóng nảy, không ngạo mạng cũng không hèn nhát bỉ ổi.
Thế là sáng sớm mùng hai, Tuệ Hạnh đi nhờ xe chú út, về thành phố Thành Hà sớm.
*
Hôm mùng hai, chưa đến bảy giờ, Hàng Gia Chú đã mở to mắt.
Anh thở dài, bình thường lúc muốn ngủ thì không có cơ hội ngủ, bây giờ có nhiều thời gian để ngủ, nhưng anh lại không ngủ được.
Hết cách, tối qua ngủ sớm quá rồi.
Quả thật không có gì làm, người đàn ông bình thường thức khuya quen rồi tám giờ rưỡi đã bò lên giường, có thể vì quả thật quá chán, nhắm mắt thì đã ngủ thiếp đi như thế.
Anh chỉ đành xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu chạy bộ nửa tiếng.
Sau khi đi lên tiện thể hấp chút há cảo làm bữa sáng, ăn xong bữa sáng thì lại rửa bát, Hàng Gia Chú tê liệt ngã nhào trên sô pha tiếp tục nằm dài.
Trong tivi vẫn đang phát lại chương trình liên hoan mùa xuân, Hàng Gia Chú mở tivi, lắng nghe âm thanh sôi nổi, cúi đầu bấm điện thoại.
Âm thành càng ồn ào lắp đầy cả căn nhà, thì càng hiện rõ cả căn nhà chỉ có một mình anh.
Hàng Gia Chú lướt vòng bạn bè, lúc này tất cả vòng bạn bè của mọi người đều đang ăn tết, ngay cả Thẩm Tư Lam cũng đăng tấm ảnh cơm giao thừa mang tính tượng trưng.
Nhìn thấy cảnh này chắc là ở nhà hàng, nội dung của bữa cơm giao thừa là nguy nga lộng lẫy, bào ngư tổ yến gì đó đều ngay ngắn trên bàn.
Không hề có chút đơn giản thường ngày.
Hàng Gia Chú bĩu môi, nhấn like cho Thẩm Tư Lam một cái không tình nguyện lắm.
Không biết tại sao, gần đây số lần vòng bạn bè của Thẩm Tư Lam lại dần nhiều lên.
Trong ấn tượng của Hàng Gia Chú, Thẩm Tư Lam không phải kiểu người thích chia sẻ, vòng bạn bè của hắn trống không quanh năm, coi như thỉnh thoảng đăng một liên kết trên tài khoản chính, hoặc chia sẻ bừa một bài hát.
Không ngờ bây giờ lại có không khí khói lửa, biết chia sẻ cuộc sống lên vòng bạn bè rồi.
Lướt vòng bạn bè xong, anh lại đăng nhập game, muốn tìm bạn bè đang online chơi game, kết quả danh sách bạn bè lúc này hiện ra màu xám khách thường.
Avatar của Tuệ Hạnh cũng xám.
Lúc này Tuệ Hạnh lại không chơi game cùng đám con nít nhà họ hàng kia sao, thật là hiếm lạ.
Hàng Gia Chú đoán cả buổi cũng không đoán ra được bây giờ Tuệ Hạnh đang làm gì, dứt khoát gửi tin nhắn wechat cho cô.
【Nhóc con, đang làm gì?】
【Anh đoán xem】
Hàng Gia Chú ha một tiếng, anh mới không thèm đoán.
【Xem ti vi】
【Sai】
【Chơi game】
【Sai】
【Đi vệ sinh】
【Sai!】
【Đoán không được, em đang làm gì?】
【Đang đi thang máy】
Hàng Gia Chú nhíu mày mê hoặc, một lát sau, cửa truyền đến tiếng động.
Anh thuận thế nhìn qua, lúc này từ bên ngoài cửa bị người khác đẩy ra, theo bản năng Hàng Gia Chú nghĩ lá gan của tên trộm này lớn thật, ban ngày ban mặt trắng trợn dám xông vào.
“Hi!”
Tên trộm phách lối thật, còn chào hỏi nữa.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của ‘tên trộm’, Hàng Gia Chú sững sờ vẻn vẹn hơn nửa phút.
“Em về rồi đây.” Tuệ Hạnh nói.
Cô đi đường mệt mỏi, gương mặt đỏ bừng, đeo ba lô to, tóc con trên trán bị gió thổi xốc xếch rối bù.
Cổ họng Hàng Gia Chú khẽ nhúc nhích, khàn giọng hỏi: “…Sao em về rồi.”
“Ở quê chán quá, nên về trước.”
“Về kiểu gì?”
“Đi xe của chú út về.” Tuệ Hạnh nhe miệng cười, mặt đầy bát quái nói với anh, “Chú út với vợ chú rất ân ái, em ngồi trên xe cảm thấy bản thân mình chính là một cái bóng đèn lớn.”
Tuệ Hạnh thay giày, tiện thể vứt bao lô xuống đất, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, giật điều khiển trên tay anh, vừa chuyển kênh vừa oán trách: “Đã phát lại bao nhiêu lần em đã xem chán từ lâu, đổi cái khác xem.”
Người bên cạnh không trả lời cô.
Tuệ Hạnh nghiêng đầu nhìn anh hai, lại phát hiện anh hai đang nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Thế là cô cũng không tự chủ được mà nhíu mày theo, “Sao thế?”
“Cái con nhóc.”
Anh trầm giọng mắng cô một câu.
Tuệ Hạnh vừa định phản bác, nhưng lại thấy anh chợt quay đầu đi, khom người, cánh tay chống lên đầu gối, lấy tay che mắt, hơi hé môi thở dài.
Cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“…Em còn không biết xấu hổ hỏi anh làm sao.” Hàng Gia Chú che mắt, khóe môi hiện lên nụ cười khổ, “Năm mới, có người cố ý muốn chọc anh khóc.”
Tuệ Hạnh nói một cách vô tội: “Muốn muốn làm anh vui, không muốn làm anh khóc.”
Hàng Gia Chú nghe câu này, trong lòng càng mềm nhũn.
Bình thường hai ba câu đã có thể cãi nhau, đột nhiên dịu dàng như vậy thật sự khiến người ta không chống đỡ nổi.
Anh hiểu Tuệ Hạnh quá rồi.
Nếu cô đối xử tốt với một người, vậy chắc chắn đối phương không chống đỡ nổi, sự dịu dàng cô dành cho mình là vô thức, sự dịu dàng của cô không quá long trọng, cũng không quá rung động, mà chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng kể từ trong cuộc sống len lỏi vào, tựa như trong không gian khép kín, có tia sáng lặng lẽ lẻn vào theo khe hở.
Giống như nhiều năm trước, em gái còn đang bi bô tập nói, đột nhiên có ngày đến bên cạnh anh, ôm chân anh, gọi một tiếng anh hai vô cùng giòn giã.
“Em này, thương lượng với em một chuyện.” Đột nhiên Hàng Gia Chú thấp giọng nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Em có thể tìm bạn trai trễ chút được không?”
Tuệ Hạnh chớp mắt: “Tại sao?”
“Đợi em có bạn trai rồi.” Hàng Gia Chú mím môi, giọng nói chợt trở nên mất tự nhiên, “Chẳng phải người làm anh hai như anh phải cút qua một bên sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT