Có trời mới biết Hàng Gia Chú và Thẩm Tư Lam chia nhau dùng hai ống hút để cùng uống một ly nước với tâm trạng gì.
Tuệ Hạnh chỉ biết đợi sau khi phục vụ chụp ảnh làm chuyện công theo thường lệ, đầu hai người tựa vào nhau nhanh chóng tách ra, sau đó lại vội vàng né xa, nghiêng đầu qua ngay cả liếc nhìn đối phương cũng cảm thấy ghê tởm.
Ảnh được rửa ra, chớp mắt phục vụ đã treo lên bức tường ngày lễ kia.
Tuệ Hạnh bê phần trẻ em của mình ăn trong yên lặng, bầu không khí ngày lễ rất tràn đầy, bàn nào cũng sôi nổi, chỉ duy nhất mỗi bàn của bọn họ là yên tĩnh gần như kỳ lạ.
Hàng Gia Chú và Thẩm Tư Lam không nói chuyện, Tuệ Hạnh cũng không dám nói chuyện.
Cô lấy cớ đi vào nhà vệ sinh, lặng lẽ trốn khỏi bọn họ, sau đó không nhịn được mà lén đi đến bên cạnh bức tường ngày lễ.
Đều là các cặp đôi, ngọt ngào vui vẻ, có một câu nói rất hay, yêu đúng người thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân.
Ngày lễ gì cũng được các cặp tình nhân trải qua như lễ tình nhân.
Ngoại trừ bức ảnh của anh hai và học trưởng.
Hai người cúi đầu, hút mạnh coca, đầu tựa vào rất gần, nhưng sắc mặt cứng đờ, cái gì mà nhìn nhau mỉm cười đều là nói láo.
Bọn họ hận không thể chọc mù mắt.
“Cậu xem tấm này!”
Bên cạnh Tuệ Hạnh có hai cô gái cũng đến gần xem, một cô trong đó chỉ vào tấm ảnh của anh hai và học trưởng rồi nói với cô gái còn lại.
“Đệch, đôi này đẹp trai ghê.” Cô gái còn lại nói.
Tuệ Hạnh lặng lẽ thở dài trong lòng, nếu đổi thành cô và Thẩm Tư Lam, lùi về sau một trăm bước, cho dù là cô và Hàng Gia Chú, cũng không thể khiến cho hai chị gái này phấn khích như vậy.
“Thời gian phía trên để là hôm nay kìa.” Cô gái lập tức quay đầu lướt nhìn cả nhà hàng, “Đôi này ngồi đâu vậy?”
“Bên kia!”
“Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi!”
Tuệ Hạnh thầm nghĩ tạm thời đừng nên quay lại, đừng làm phiền hứng thú của hai chị gái này.
“Tớ thích anh đẹp trai mắt phượng kia.” Một cô gái nói, “Không biết anh ấy là 1 hay là 0 nhỉ?”
“Tớ thích cái anh mắt hoa đào đấy, mặt mũi trông rất đẹp.” Cô gái còn lại nói, “Chắc anh ấy là 0.”
Tuệ Hạnh nghĩ Thẩm Tư Lam mà nghe được sợ là muốn giết người.
“Tiếc ghê, nếu bọn họ không phải một đôi, thì có thể qua xin wechat rồi.”
“Bỏ đi, anh trai nhỏ xinh đẹp thì đều thuộc về anh trai nhỏ.”
Sau khi Tuệ Hạnh về lại chỗ ngồi, nhận được tra hỏi của Hàng Gia Chú: “Em rớt trong bồn cầu à? Lâu như vậy mới quay lại?”
Anh hung dữ với cô một cách khó hiểu, Tuệ Hạnh khó chịu hỏi lại: “Đi bao lâu thì liên quan gì đến anh?”
“Em biết anh với Thẩm Tư Lam ngồi đây khó xử cỡ nào không?” Mặt Hàng Gia Chú lạnh lùng oán trách, “Nếu không phải đợi em, anh đã đi từ sớm rồi.”
Tuệ Hạnh bình tĩnh uống ngụm nước, nói: “Có nhiều người xem hình của hai anh lắm.”
“…”
Thẩm Tư Lam cười nhạt, “Hàng Gia Chú chuyện tốt chết tiệt cậu làm đấy.”
Hàng Gia Chú phản bác, “Nếu tôi biết còn có chuyện này, tuyệt đối không tiết kiệm tiền.”
Không đến mấy giây, anh lại hỏi: “Nếu lỡ như chuyện này bị người trong trường nhìn thấy, vậy sau này tôi còn có thể tìm được bạn gái không?”
Thẩm Tư Lam tiếp tục hất nước lạnh: “Không phải cậu nói cậu không muốn tìm sao?”
“Tôi không muốn tìm không có nghĩa là tôi không muốn được người khác theo đuổi.” Hàng Gia Chú nói thẳng thắng, “Tôi có rất nhiều cô gái theo đuổi đấy có được không? Tấm hình này ngăn cản đào hoa của tôi.”
Trùm tra nam gì đó phát ngôn, Tuệ Hạnh lặng lẽ phỉ nhổ Hàng Gia Chú trong lòng.
“Vậy cậu đi lấy xuống.” Thẩm Tư Lam cắn răng nói, “Sau đó đốt đi.”
Hàng Gia Chú: “Được thôi, sao nhiều ảnh như thế, thiếu một tấm bọn họ cũng không phát hiện.”
Tuệ Hạnh: “Lỡ như lúc anh lấy bị phát hiện thì sao?”
“Vậy thì phải xem khả năng ứng biến của em rồi.” Hàng Gia Chú nói một cách ung dung.
Tuệ Hạnh mơ hồ: “Anh có ý gì?”
“Ý anh là, em bảo em đi trộm tấm hình đó về đây.”
Tuệ Hạnh nghiêm nghị từ chối tại chỗ: “Không đi.”
“Chậc, sao em máu lạnh thế.” Hàng Gia Chú trách cô.
Tuệ Hạnh bị người khác mắng máu lạnh cũng không hề gì, so với sự mặt dày vô sỉ của Hàng Gia Chú thì máu lạnh cũng coi như là một sự mang ý tốt.
Hàng Gia Chú thấy không lay động được cô, thế là dẫn dắt từng bước với giọng nói dịu dàng: “Anh đi lấy vậy chẳng phải quá lộ liễu sao? Vậy chẳng khác gì nói với người ta anh vì lừa một phần tình nhân mà lại giả làm người yêu với người khác, danh tiếng của anh đều mất hết, đợi sau này công thành danh toại rồi, lịch sử đen tối này bị người khác lôi ra, anh còn sống được sao?”
Tuệ Hạnh tiếp tục máu lạnh: “Anh sống hay không liên quan gì đến em?”
“…Em có phải em gái của anh không vậy?”
“Bây giờ không phải.”
“Được, vậy thì mặc kệ. Bị hiểu lầm thì bị hiểu lầm thôi, dù sao cũng có người thân bại danh liệt cùng anh mà.”
Hai tay Hàng Gia Chú bày ra vẻ bất lực, dứt khoát từ bỏ.
Thẩm Tư Lam trầm giọng: “Mẹ nó ai muốn thân bại danh liệt cùng cậu chứ.” Sau đó đứng lên, “Tôi đi lấy xuống.”
Nháy mắt Hàng Gia Chú lộ vẻ xúc động nhìn hắn, “Người anh em!”
“Đừng nhìn tôi.” Mặt Thẩm Tư Lam không cảm xúc, “Ghê chết được.”
“Không nhìn không nhìn.” Hàng Gia Chú lập tức làm bộ che mắt, lén nhìn ra từ trong khe hở ngón tay.
Thẩm Tư Lam đi về phía tường ngày lễ.
Mấy cô gái đi ngang nhìn hắn vừa kích động vừa phấn khích, đến mức hắn còn nghe thấy tiếng thì thầm của mấy cô gái này.
“Là người trên ảnh đấy!”
“Đẹp trai quá!”
“Không biết là 1 hay là 0 nhỉ.”
Thẩm Tư Lam không cách nào đi tiếp về phía bức tường ngày lễ đó.
Hắn trở lại bàn ăn, Hàng Gia Chú liền hỏi: “Lấy về chưa?”
“…”
Thẩm Tư Lam không thèm liếc nhìn anh, bình tĩnh ngồi xuống, mím môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng lên tiếng: “Học muội này.”
Tuệ Hạnh vừa mới nghiêm khắc từ chối Hàng Gia Chú, lúc này có chút khó xử.
Những rất nhanh, sau khi nhìn thấy Thẩm Tư Lam thấp thoáng lộ vẻ bất lực và quẫn bách, cô nói lắp bắp: “Vậy được thôi.”
Hàng Gia Chú: “?”
Tuệ Hạnh đứng lên đi lấy hình xuống giúp họ.
Cả buổi Hàng Gia Chú cũng không phản ứng, đợi Tuệ Hạnh đi rồi mới khó tin chỉ vào bóng lưng của em gái anh, nói với bộ dạng bị cả thế giới ruồng bỏ: “Con nhóc này thật sự biết ai mới là anh hai của nó sao?”
Thẩm Tư Lam nói không hề nể mặt: “Cậu tự nhìn lại mình cho kỹ đi.”
“…”
Mấy phút sau, Tuệ Hạnh quay lại.
“Lấy xuống chưa.
Tuệ Hạnh ngượng ngùng lắc đầu.
“Tại sao.” Hàng Gia Chú hỏi, “Em với không tới à?”
Tuệ Hạnh chợt nỗi khùng, “Em không lùn đến thế!”
“Vậy sao em không lấy xuống được?”
“Hình của hai anh được để ở giữa.” Giọng điệu của Tuệ Hạnh phức tạp, “Bên ngoài còn vây một vòng trái tim, được coi là vị trí tuyên truyền trung tâm.
“…”
“…”
Từ nay về sau nhà hàng này hoàn toàn bị Hàng Gia Chú và Thẩm Tư Lam kéo vào danh sách đen.
*
Sinh nhật này trôi qua quả thật là một lời khó nói.
Buổi tối lúc Tuệ Hạnh về phòng, bị bạn cùng phòng vây quanh, nháo nhào muốn cô khai ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa cô với Thẩm Tư Lam một chi tiết cũng không được thiếu.
Tuệ Hạnh im lặng lắc đầu.
“Sao thế?” Giọng điệu Mạnh Thư Đồng chợt lo lắng, “Cậu tỏ tình bị anh ấy từ chối hả?”
“Không phải.”
“Vậy cậu trưng cái mặt khổ ra làm gì?”
Tuệ Hạnh nói ra chuyện Hàng Gia Chú xuất hiện nửa đường, còn cả phần tình nhân.
“Anh hai cậu trông đẹp trai đấy, sao lại là một tên ngốc vậy?”
Mạnh Thư Đồng vô tình thốt ra câu hỏi.
Vương Khả Từ và Vạn Ức không tiện nói, chỉ đành lẳng lặng gật đầu trong lòng.
Tuệ Hạnh không nói gì, cởi khăn choàng, nằm gục xuống bàn giả chết.
“Không sao không sao, năm nay gặp thất bại vậy còn có năm sau năm tới mà, cậu vẫn còn cơ hội.” Mạnh Thư Đồng an ủi cô.
“Vậy chẳng phải cần đợi một năm nữa sao” Vương Khả Từ cảm thấy mặt trận này kéo hơi dài quá rồi, “Thấy tàm tạm thì tỏ tình đi, tớ thấy học trưởng chắc cũng có thiện cảm với Tuệ Tuệ, nếu không thì sẽ không tổ chức sinh nhật với Tuệ Tuệ đâu.”
“Cậu cũng nói là chắc hẳn thôi, vậy chính là không chắc chắn rồi.” Mạnh Thư Đồng buông tay, “Cậu không nghe nói à? Tỏ tình không phải lệnh xung phong bắt đầu, mà là kèn phát lệnh chiến thắng, trước khi không nắm chắc 100%, Tuệ Tuệ nhất định phải cẩn thận.”
“Vậy khi nào tới mới có thể nghe được tiếng kèn phát lệnh chiến thắng?” Tuệ Hạnh hỏi.
“Sao tớ biết được.” Mạnh Thư Đồng nói, “Cái này cần dựa vào cảm giác của chính cậu, cậu thấy tới lúc rồi thì cậu có thể tỏ tình thôi.”
Tuệ Hạnh suy nghĩ rất lâu, thất vọng nói: “Tớ không cảm nhận ra.”
“Cậu đúng là điển hình của kiểu sức nhạy bén của cậu đều nằm trên chỉ số thông minh, còn chỉ số tình cảm thì không gặp chút may mắn nào.” Mạnh Thư Đồng thở dài, “Sinh viên đại học thiếu niên thì sao, tuyển thẳng thì sao, gặp phải chuyện về mặt tình cảm thì không phải là tên ngốc hết sao?”
Tuệ Hạnh: “…” Câu này thật là hiểm.
“Cậu cũng đừng chỉ nói Tuệ Tuệ, bản thân cậu thì khác chắc? Học kỳ này cũng sắp xong rồi, trừ việc cậu học thêm một môn lịch sử luật học phương Tây, cậu đã cua được thầy Bùi chưa?” Vạn Ức bất bình thay cho Tuệ Hạnh.
“Tớ chính là một đứa yêu đơn phương, hơi không tự tin lắm.” Đột nhiên vẻ mặt Mạnh Thư Đồng trầm lắng, lắc đầu nói, “Nếu không có kết quả nữa, thì tớ phải từ bỏ thầy Bùi thôi.”
Giáo viên viện luật học dịu dàng lịch sự, với ai cũng nho nhã chừng mực, với ai cũng điềm đạm dễ gần.
Với một sinh viên như Mạnh Thư Đồng, anh sẵn sàng chỉ dạy cho nhỏ, nhưng chỉ cần Mạnh Thư Đồng có chút hành động quá giới hạn, thì sẽ lập tức bị thái độ hời hợt lạnh nhạt của anh dọa trở về.
“Vậy chứng tỏ thầy Bùi là một thầy giáo tốt, sẽ không nổi ý đồ xấu với sinh viên của mình.” Vương Khả Từ nói.
Giống như ban đầu bọn họ không tán thành Vương Khả Từ thích giáo viên huấn luyện vậy, bây giờ bọn họ cũng không tán thành Mạnh Thư Đồng thích thầy giáo.
Bốn cô sinh viên đều có những phiền muộn riêng, hai người là buồn vì tình cảm, hai người còn lại vì không có tình cảm mà buồn rầu.
Học kỳ đầu tiên của năm nhất, cứ kết thúc như vậy.
*
Ba cô bạn cùng phòng đều là người vùng khác, đã mua xong vé xe về nhà sớm từ lâu.
Tuệ Hạnh thì không vội, vô tư dọn dẹp đồ trong ký túc xá.
Trước khi bạn cùng phòng đi, cô vẫn không quên bảo bạn cùng phòng mang chút đặc sản vào sau khi nhập học.
Vào tuần mười bảy, người trong ký túc xá nữa đã đi gần hết.
Sau khi sinh viên nghiên cứu thi xong vẫn còn không ít chuyện vặt phải xử lý, Tuệ Hạnh phải đợi Hàng Gia Chú cùng lái xe giúp cô mang hành lý về nhà, cho nên vẫn đợi ở ký túc xá.
Nhưng cô cũng không thấy chán, vừa hay thi xong rồi, ngày nào cũng online chơi game với các học trưởng.
Thẩm Tư Lam và học trưởng Tiểu Hầu còn phải ở lại công ty làm tổng kết công việc đầu năm, Lão Chúc và Trương Tam thấy về quê không có ý nghĩa, còn không bằng ở ký túc xá với bạn cùng phòng, về trễ tí cũng không sao.
Các học trưởng vẫn luôn cho rằng cô là con trai, nói chuyện nửa học kỳ cũng thân thuộc, cái gì cũng nói với cô.
Tuệ Hạnh dựa vào chuyện này cũng thăm dò được không ít tin tức.
Ví dụ như học trưởng Trương Tam phải theo bố mẹ về quê nông thôn ăn tết, nhưng vì ở quê không có mạng, cho nên học trưởng Trương Tam không muốn về lắm.
Vì không để bản thân quá nhàm chán trong khoảng thời gian ăn tết này, vì thế học trưởng Trương Tam cố ý trích một số tiền khủng để mua máy tính bảng, tải mấy chục bộ phim vào máy tính bảng.
Trong nhóm Tuệ Hạnh tò mò hỏi phim gì, muốn để học trưởng Trương Tam giới thiệu cho cô.
Trương three: 【Được chứ, cậu muốn tôi giới thiệu cho cậu phim xem ban ngày hay xem ban đêm】
Cơ ngực ông đây 36D: 【Là phim bom tấn à? Còn phải chia xem ban ngày với ban đêm nữa?】
Trương three: 【Đệch 36D, cậu đừng giả vờ nữa được không? Giả tạo ghê】
Tuệ Hạnh cạn lời, cô thật sự đang hỏi rất thành thật mà.
Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Trong nhóm này đều là con trai cậu nói kín đáo như vậy làm gì】
Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Xem ban ngày là phim điện ảnh, xem ban đêm là phim 18+】
Trương three:【Cậu lộ liễu quá, tôi xấu hổ】
Trương three:【Thẹn thùng】
Chúc trong Chúc Anh Đài:【Nôn mửa】
Nửa học kỳ này tiếp xúc với nhau, Tuệ Hạnh đã hiểu biết không ít đối với kiểu hành động của bọn con trai.
Ví dụ như xem phim 18+ với trẻ vị thành niên như cô là một chuyện rất xấu hổ, có khi cô không nhịn được lặng lẽ lên mạng tìm tiểu thuyết sắc, cũng sẽ cảm thấy bối rối.
Khai thông tư tưởng của bọn con trai phần lớn bắt nguồn từ phim 18+, mà khai thông tư tưởng của bọn con gái đa phần là đến từ những tiểu thuyết ngôn tình có thịt khiến người khác muốn thôi lại không được.
Bố mẹ và Hàng Gia Chú đều cho rằng bây giờ Tuệ Hạnh không hiểu gì cả, cảm thấy cô chính là tờ giấy trắng, thỉnh thoảng cả nhà ngồi trong phòng khách xem phim, nhìn thấy hình ảnh không lành mạnh sẽ ngượng ngùng tìm cớ chuyển kênh, hoặc là sai Tuệ Hạnh đi pha trà hay rót nước.
Mặc dù mỗi lần Tuệ Hạnh đều ngoan ngoãn làm theo, nhưng thật ra trong lòng hơi khó chịu.
Không phải chỉ là hôn môi, cuốn ra trải giường thôi sao? Cũng không phải là cô không biết.
Trương three:【Đừng nói là anh em ích kỷ, 36D cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi gửi file miễn phí cho cậu, chắc chắn là chọn lọc cẩn thận, một bữa tiệc thị giác, bảo đảm cậu vô cùng thích thú, ngày hôm sau cũng nhũn chân】
Học trưởng Trương Tam mà không đi bán phim thì thật là đáng tiếc.
Tuệ Hạnh suy nghĩ, cảm thấy mình đã lớn rồi, không thể giới hạn việc nghiên cứu đơn trong tiểu thuyết ngôn tình được.
Kêu anh trai có gì khó, quá dễ.
Cơ ngực ông đây 36D:【Anh trai】
Tuệ Hạnh thấy vẫn chưa đủ đáng yêu, lại gửi thêm một icon tỏ vẻ dễ thương.
Bên này Trương Tam bị 36D làm cho buồn nôn.
Nhưng đàn ông con trai phải tuân theo lời hứa, cho nên Trương Tam hào phóng chia sẻ một bộ phim mình dày công chọn lựa cho 36D.
Tuệ Hạnh hít sâu, nói với chính mình đây chỉ là học tập.
Sau đó nhấp vào.
Âm thanh phát ra ngoài, mở đầu gì cũng không có, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
“36D này thật là, vừa thô tục vừa bánh bèo.” Trương Tam vung tay muốn phủi hết da gà nổi trên cánh tay, “Ghê quá đi, tôi nhất định phải nghĩ cách hẹn cậu ta ra gặp mặt, xem xem rốt cuộc cậu ta là tên đàn ông kỳ lạ thế nào.”
“Voice người ta cũng không mở, rõ ràng là không muốn lộ mặt, cậu còn mong gặp mặt với cậu ta à?” Tiểu Hầu nói.
“Đợi trường lại tổ chức một đợt đấu giao hữu Liên Minh nữa, tôi sẽ ghi danh cho chiến đội của chúng ta, đến lúc đó thì có thể hẹn cậu ta ra rồi.” Trương Tam bàn tính tỉ mỉ, đã tưởng tượng hình dáng của tên 36D này trong đầu óc, “Chắc chắn không đẹp trai, không cao bằng tôi.”
“Cậu cũng tự tin với chính mình quá rồi.”
“Thường thì con trai bình thường ai lại lấy cái tên lộ liễu như vậy? Sợ người khác không biết cậu ta thích 36D à?”
Tiểu Hầu nói: “Theo tôi thấy, 36D đẹp ở sự chân thật, ít nhất trước nay cậu ta không giấu giếm, so với cái loại vẻ ngoài nhã nhặn, thì người cầm thú thực tế tốt hơn nhiều.
Trương Tam: “Cậu đang nói tôi à?”
Tiểu Hầu liếc cậu ta: “Cậu là bên ngoài cầm thú không thua kém cầm thú thực tế, cảm ơn.”
“Vậy cậu ám chỉ ai đấy?” Đột nhiên Trương Tam thấp giọng, nhíu mày, “Lam ca?”
Tiểu Hầu lập tức phủ nhận: “Tôi không có.”
“Cậu ấy không ở phòng cậu sợ cái gì” Trương Tam hừ một tiếng đầy thờ ơ, “Thật ra tôi có cũng nghi ngờ, cậu nói xem ngày nào Lam ca cũng tiếp xúc với mấy cái máy móc thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, cậu ấy cũng không chán à? Không có nhu cầu sinh lý à?”
Tiểu Hầu: “Cậu ấy có nhu cầu sinh lý lẽ nào còn phải nói với cậu sao?”
Trương Tam phản bác: “Không cần thiết nói với tôi, nhưng chung quy cũng để lại dấu vết chứ, ví dụ buổi sáng giặt quần lót gì gì đó, hay là nửa đêm lén vào nhà vệ sinh quay tay.”
Tiểu Hầu: “…Đó là cậu hả?”
Trương Tam: “Cho ví dụ thôi!”
Lão Chúc cũng tham gia thảo luận, nói: “Hình như là chưa từng thấy thật, hơn nữa lúc tôi mượn máy tính của Lam ca lên web trường nộp bài có lén xem qua, ghi chép lịch sử của cậu ấy đều rất bình thường, không phải tra tài liệu thì là diễn đàn thủ tục viên, hoặc chính là trang web game.”
Trương Tam hỏi: “Vậy cậu có lén xem trang taobao của cậu ấy không? Bên dưới giới thiệu là những thứ gì?”
“Sách tài liệu.” Lão Chúc nhớ kỹ lại, “Ổ cứng bo mạch đồ hoạ, máy chủ máy tính, còn có bàn phím, phụ tùng điện tử linh tinh.”
Trương Tam: “Không có cái gì không liên quan đến học tập à?”
“Có, gần đây hình như Lam ca muốn mua AJ(1), cái loại mà giá vô cùng đắt, tôi định chờ sau khi Lam ca mua về thì mượn mang hai ngày.”
(1) Giày Air Jordan
Trương Tam: “Không có đồ hữu dụng à?”
“Có đồ ăn.”
“Cái gì?”
“Thức ăn cho chó, đồ hộp cho chó, tôi liếc nhìn giá, đệch, còn đắt hơn tôi ăn.”
“?”
Tiểu Hầu giải thích: “Tôi từng đến nhà Lam ca một lần, nhà cậu ấy nuôi một con Pomeranian, còn đặt tên tiếng Anh vô cùng Tây.”
Trương Tam không nuôi chó không biết Pomeranian là chó gì, nên tò mò hỏi: “Pomeranian trông như thế nào, giống chó ta không?
“Không phải, nhỏ nhỏ trắng tinh giống như búp bê vậy, con mà nhà Lam ca nuôi rất tốt, vô cùng hoạt bát” Tiểu Hầu suy nghĩ rồi nói, “À, kiểu giống Tuệ học muội chăng?”
“Tuệ học muội? Lam ca nuôi một con chó trông rất giống Tuệ học muội?”
“Ừm.”
Trương Tam: “…Tuệ học muội đắc tội Lam ca chỗ nào à?”
Ba người im lặng thông cảm với Tuệ học muội mấy phút, quyết định kết thúc chủ đề quá không tôn trọng Tuệ học muội này lại.
Trương Tam còn có thắc mắc khác, “Không phải Lam ca là người Quảng Đông à? Sao ở đây cũng có nhà?”
Nhưng thoáng chốc cậu ta đã nghĩ thông, ồ lên một tiếng, tự hỏi tự trả lời: “Quên mất Lam ca là con nhà giàu.”
Bình thường Thẩm Tư Lam cùng ăn cùng ở với bọn họ, thỉnh thoảng ngoài việc chê phòng quá lộn xộn giao trách nhiệm cho bọn họ quét dọn, hoặc không ưa Trương Tam gom quần lót cả tuần giặt một lần cảnh cáo cậu ta còn vứt quần lót lung tung nữa thì sẽ đốt sạch quần lót của cậu ta, thì những thứ còn lại không khác gì sinh viên nam, không để ý thì dễ dàng quên mất xuất thân thiếu gia của Lam ca, là một cái chân vàng dày cộm.
Tóm lại, Lam ca là một người đàn ông không có sở thích gì trong cuộc sống.
Trương Tam không tin, cậu ta không tin là một người đàn ông bình thường, thì không có một mặt bản sắc nhân tính.
Thế là cậu ta tìm một đoạn video mấy giây trong điện thoại gửi cho Lam ca.
Cả buổi trời cũng không phản ứng, Trương Tam cho rằng tốc độ mạng không tốt không gửi qua được, nên gửi lại lần nữa.
【Bạn đã không còn là bạn bè của đối phương, nếu muốn trò chuyện xin hãy add đối phương làm bạn】
“…”
Trương Tam lập tức tag tên Lam ca trong nhóm.
Trương three:【Lam ca sao cậu xóa tôi rồi?】
Shen:【Chính chủ?】
Trương three:【Trương Tư Duệ bạn cùng phòng thân yêu nhất của cậu, Duệ đây】
Shen:【Tôi tưởng cậu bị trộm tài khoản】
Trương three:【Không có】
Shen:【Cậu bệnh à? Gửi tôi cái gì đấy】
Trương three:【Video ngắn, lên được không?】
Shen:【Cút】
Nếu Trương Tam không phải là trưởng nhóm đoán chắc lúc này cậu ta đã bị đá khỏi nhóm rồi.
Cậu ta vẫn không tin.
Trương Tam lại lên mạng tìm đề khảo sát, gửi link vào trong nhóm
Trương three:【[Suy đoán bạn dâm tục cỡ nào?】
Trương three:【Tất cả thành viên, là nam thì hãy đoán xem】
Bản thân Trương Tam suy đoán trước, mức độ dâm tục 99%, cậu ta hào phóng gửi ảnh màn hình vào nhóm
Trương three:【Chắc đây là trị số cao nhất rồi nhỉ】
Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Cậu tự hào mấy cái này, nó có gì để tự hào hả?】
Trương three:【Đàn ông không dâm tục thì cái gì? How are you không?】
Các sinh viên thi cuối kỳ xong thì nhàm chán như thế, dù sao cũng chỉ là một suy đoán nhỏ, đoán thì đoán thôi.
Tiểu Hầu và Lão Chúc cũng đoán, hai người bọn họ đều là 75%
Trương three:【Hàng siêu ngầu, cơ ngực ông đây 36D】
Hàng siêu ngầu:【[Ảnh]】
Hàng siêu ngầu:【Suy đoán này không chuẩn】
Nhấn vào xem, mức độ dâm tục 50%
Bạn là một người bên ngoài phóng đãng thật ra dám nghĩ không dám làm, chỉ có cái miệng là nói bậy thật ra nội tâm là một chàng trai ngọt ngào đơn thuần, cún con vẻ ngoài phóng đãng.
Trương three:【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đệch, cún con vẻ ngoài phóng đãng】
Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Ha ha ha ha ha ha ha ha】
Chúc trong Chúc Anh Đài:【Ha ha ha ha ha ha】
Hàng siêu ngầu:【…】
Hàng siêu ngầu:【Đã nói là không chuẩn】
Trương three:【Cơ ngực ông đây 36D】
Cơ ngực ông đây 36D:【[Ảnh]】
Nhấn vào xem, mức độ dâm tục 0%.
Trời ơi! Thế giới lại có người suy nghĩ thuần khiết như vậy, làm con trai, bạn là máy bay chiến đấu trong động vật quý hiếm, bạn là một bụi hoa bách hợp thanh thuần kia độc lập nhất trong thế giới phồn hoa này, bái phục!
Cái suy đoán rác rưởi gì đây, mẹ nó 36D cũng thành bách hợp thanh thuần rồi.
Trương three:【Không chính xác, tôi tìm lại cái chuẩn hơn】
Cơ ngực ông đây 36D:【…Được thôi】
Tuệ Hạnh cũng không biết rốt cuộc chuẩn hay không chuẩn, có điều học trưởng Trương Tam nói không chuẩn vậy thì không chuẩn rồi.
Bởi vì suy đoán không chính xác, cho nên kết quả suy đoán của Thẩm Tư Lam không quan trọng nữa.
Thật ra Trương Tam đoán sai rồi, 99% không phải trị số cao nhất.
Cao nhất là 200%
Bạn thuộc kiểu đồ háo sắc điển hình, trước mặt người khác thường thì bạn đều là dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, nhã nhặn lịch sự, nhưng thật ra đây chỉ là ngụy trang của bạn mà thôi, sâu trong nội tâm của bạn ẩn chứa một con mãnh thú sẽ châm ngòi bất cứ lúc nào, biến thái lại đầy ham muốn chiếm hữu, một khi bị dẫn đến ** thì sẽ bộc phát không thể cứu vãn, tác giả ở đây xin đồng cảm với người yêu tương lai của bạn, cũng không biết nên nói cô ấy may mắn hay là bất hạnh đây.
“…”
Thẩm Tư Lam ở trong phòng thí nghiệm vứt điện thoại đi, mặt lạnh lùng xoa ấn đường.
Cái suy đoán chó má gì đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT