Chương 25

 
Cậu nhóc rất lanh lợi, thấy anh trai phớt lờ cậu thì không chơi game nữa, dứt khoát nhảy xuống sô pha, lẽo đẽo sau mông anh trai hỏi đông hỏi tây.

 
“Là quà hả? Tặng ai vậy ạ? Em thấy cái váy đó đẹp lắm luôn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Tặng cho mẹ em hả? Hay là bạn gái của anh Senan?”

 
“Anh ơi, sao anh bơ em vậy?”

 
Đột nhiên người đàn ông xoay người lại, lấy ngón tay chỉ vào trán cậu nhóc.

 
“Senan có bạn gái rồi hả?” Hắn hỏi.

 
Thẩm Tư Sầm chớp mắt, “Anh ấy nói có.”

 
Thẩm Tư Lam cười nhạt, “Anh ấy nó có thì em tin ngay à?”

 
“Lẽ nào anh Senan lừa em sao?”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một bên tình nguyện đưa tận cửa, người ta còn không cần, em nói xem?”

 
Ông anh họ kia của hắn, ngoài mặt thì kiêu ngạo quần áo lụa là, bên trong ngấm ngầm mặt dày mày dạn, vì cạy góc tường đàn ông có vợ, mà thủ đoạn thấp kém gì cũng làm được.

 
Thẩm Tư Lam đoan chính thanh cao, lạnh lùng xuất trần, đương nhiên xem thường mấy thủ đoạn kia của anh ta.

 
Thẩm Tư Sầm nghe không hiểu, trợn to mắt mơ hồ nhìn hắn.

 
Sự giễu cợt dừng lại tại đây, nói thêm nữa thì không có lợi cho tăng trưởng sức khỏe tinh thần và thể xác của bọn trẻ mẫu giáo, Thẩm Tư Lam không nói tiếp nữa, về phòng đóng cửa làm việc của mình.

 
Không qua bao lâu, Thẩm Tư Lam lấy xong quần áo thay định mang đi tắm.

 
Lúc đi qua phòng khách lại đụng phải Thẩm Tư Sầm.

 
“Làm gì đó?”

 
“Em vừa điện thoại cho anh Senan rồi” Thẩm Tư Sầm nói, “Anh ấy bảo em chuyển lời với anh, dù sao thì đưa tận cửa cũng giống một thằng đàn ông hơn người đàn ông ngay cả cửa cũng không dám tới.”

 
Câu này khá rắc rối, cũng may cậu nhóc thông mình, vì vậy biểu đạt rất rõ ràng.

 
Nhưng cụ thể câu này có ý gì, thì cậu không biết, cậu chỉ phụ trách truyền đạt.

 
Thẩm Tư Lam nhíu mày, “Em đã nói gì với anh ấy?”

 
“Có nói gì đâu, chỉ nói anh đã mua váy để trong nhà.”

 
“…”

 
Cái này mà bảo là không nói gì à?”

 
Ham muốn học hỏi Thẩm Tư Sầm rất mãnh liệt, “Anh Senan nói cửa cũng không dám lên là ý gì vậy ạ? Mấy anh muốn đến nhà ai làm khách hả?”

 
Thẩm Tư Lam lạnh lùng, “Không biết.”

 
Sau đó phẩy tay đuổi người, bảo Thẩm Tư Sầm đường cản đường nữa, ảnh hưởng hắn vào phòng tắm.

 
Thẩm Tư Sầm không phục, lại lén lút chui vào phòng anh trai, muốn xem lại chiếc váy kia để tìm chút manh mối.

 
Thẩm Tư Lam đã cất hộp quà vào trong tủ rồi.

 

Xem ra thật sự không phải anh trai tự mua để mặc, Thẩm Tư Sầm nhớ lại cảnh tượng lúc chiều khi cậu cho rằng trong hộp đựng sô cô la nên kích động mở ra.

 
Váy màu bánh tart trứng, trông rất ngon.

 
Còn có màu panna cotta anh đào(1), màu matcha milk foam, rất nhiều màu sắc ngon miệng.
 
(1)Tên món ngọt được là từ sữa và bột thạch.

 
Dùng những màu sắc này để làm váy, nếu mặc lên người chị gái xinh đẹp, nhất định sẽ xinh đến mức khiến người ta không rời mắt.

 
Lúc Thẩm Tư Lam tắm rửa xong đi ra, cuối cùng Thẩm Tư Sầm cũng chịu ngoan ngoãn về phòng ngủ.

 
Đầu tóc còn hơi ướt, Thẩm Tư Lam không lên giường ngủ vội, cầm quần áo đã mặc hôm nay đang treo trên giá lên định đi giặt.

 
Trước khi ném vào máy giặt, Thẩm Tư Lam quen móc túi.

 
Lấy ra một đôi kẹp tóc anh đào.

 
Hắn sững sờ trong chốc lát, cầm chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay.

 
Người có bình tĩnh và kiềm chế đến mấy cũng không thể nào duy trì mãi tinh thần trong sáng, có lúc cũng sẽ hay mắc phải hồ đồ, mua về những thứ căn bản không dùng tới.

 
Thật ra loại kẹp tóc do xưởng sản xuất theo lô này căn bản không có gì đặc biệt.

 
Đặc biệt ở chỗ nào, mới có thể khiến hắn nhất thời háo hức mua về.

 
Người đàn ông cong môi, đột nhiên cảm thấy phiền não với hành động khó hiểu của mình, mí mắt hơi rũ xuống, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp trong tay chốc lát, vẻ mặt dần dần trở nên thất thường, cuối cùng lòng bàn tay lúng túng cất chiếc kẹp vào túi áo.
 
*
 
Thứ hai đến đúng như thời hạn.

 
Chương trình học mang tính chuyên ngành hoàn toàn trái ngược với cấp ba khiến cho các tân sinh viên năm nhất vô cùng hứng thú.

 
Tiết học ngôn ngữ lập trình C trên máy tính đầu tiên, lớp máy tính không còn là giờ học nhàn rỗi bọn họ dùng để chơi dò mìn và 3D pinball nữa, mà thật sự trở thành một trong những môn bắt buộc.

 
Tuệ Hạnh có nền tảng lập trình, bài học đầu tiên trên máy tính rất đơn giản đối với cô.

 
Ngôn ngữ lập trình C chính là bắt đầu từ câu ‘hello, world’.

 
Sau khi giải nén tệp tiêu đề nhập hàm main vào, dùng hàm printf xuất lệnh hiển thị đơn giản nhất.

 
Trên sách giáo khóa viết chính là chuỗi tiếng Anh, chuỗi tiếng Anh này có ý nghĩa quan trọng đối với người chuyên ngành liên quan.

 
Gõ xong mấy hàng mật mã này thì ấn phím Run, trên màn hình sẽ hiện ra một cửa sổ nhỏ, phía trên hiển thị nội dung văn bản vừa nhập phía sau dấu ngoặc printf.

 
Rất nhiều người không gõ chuỗi tiếng Anh này, mà đã nhập đủ kiểu nội dung quái lạ vào.

 
Tuệ Hạnh hỉ ha hí hửng dùng mã code trống, tính toàn khoảng cách ký tự xong, vẽ một trái tim trên màn hình.

 
Chính giữa trái tim, đầu tiên cô viết tên viết tắt của mình.

 
Lần đầu hiện ra là một trái tim tình yêu mỗi chấm đều so le không đều, bên trong là viết tắt tiếng Anh ‘sx’.

 
Sau đó cô lại sửa tên viết tắt của mình thành ‘ssl’(2).
 
(2)sx là chữ cái đầu trong phiên âm tên của Tuệ Hạnh, ssl là của Thẩm Tư Lam.

 
Lúc vừa hiện ra, Tuệ Hạnh bị hành động trẻ con của mình làm buồn nôn, hơi ngượng ngùng cắn môi.

 
Đúng lúc Mạnh Thư Đồng đưa đầu qua, “Tuệ Tuệ, tớ xem xem cậu viết cái gì.”

 
Tuệ Hạnh luống cuống tay chân đóng cửa sổ nhỏ, lắp bắp nói: “Tớ vẫn chưa viết xong.”

 

“Cậu chậm thế à?” Mạnh Thư Đồng chỉ vào màn hình máy tính của mình: “Cậu xem của tớ này.”

 
Tuệ Hạnh tiến lại gần liếc nhìn.

 
“Lovepyw.”

 
Còn lộ liễu hơn cô nhiều, Tuệ Hạnh lập tức cảm thấy mình rất giả tạo, nhưng sao cũng không đoán được đây là viết tắt của cái tên nào.

 
“Đây là ai vậy?”

 
Dường như Mạnh Thư Đồng chỉ chờ cô hỏi câu hỏi này, hỉ hửng nói: “Bùi Yến Văn.”

 
“Ai nhỉ?” Nói tên rồi vẫn không biết.

 
“Đương nhiên cậu không biết rồi, thầy ấy là giảng viên viện chính trị pháp luật.” Mạnh Thư Đồng nói.

 
“…Giảng viên?” Tuệ Hạnh trợn to mắt.

 
Mạnh Thư Đồng bĩu môi, “Vừa may là giảng viên mà thôi.”

 
Lúc này mới nhập học hai tuần, chương trình chọn môn vẫn chưa mở, ngay cả giảng viên chuyên ngành của mình các tân sinh viên cũng chưa gặp hết, ai lại cố ý đi làm quen giảng viên của viện khác chứ.

 
Tuệ Hạnh hỏi: “Cầu từng gặp thầy ấy chưa?”

 
“Gặp rồi, chính là cái hôm lúc chúng ta đi phố ẩm thực ăn đêm, cậu còn nhớ tớ đã làm dơ áo của một người đàn ông không? Tớ nghe được có người gọi thầy ấy là thầy Bùi, nên liền tìm trong danh sách giáo viên và nhân viên của mỗi viện trên trang web chính thức, thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng tớ cũng tìm được thầy ấy.”

 
Tuệ Hạnh bị nghị lực của Mạnh Thư Đồng thuyết phục.

 
Mạnh Thư Đồng hỏi cô: “Tuệ Tuệ, cậu bằng lòng cùng tớ đi học ké môn của viện chính trị pháp luật không?”

 
“…” Không bằng lòng.

 
Giờ học của viện chính trị pháp luật nghe thì nhàm chán, cảm giác còn khô khan hơn cả giờ học của viện công nghệ thông tin của bọn họ.

 
Tuệ Hạnh lôi hai cô bạn cùng phòng khác ra làm bia đỡ đạn, “Bánh dày với nhiều tiền bọn họ thì sao?”

 
“Họ không chịu, còn khuyên tớ đừng kích động, nói tớ vì kiểu nhất kiến chung tình không thực tế này mà lãng phí thời gian để học ké là không đáng” Mạnh Thư Đồng đến gần nói nhỏ bên tai cô, “Họ căn bản không hiểu. Mỗi ngày chúng ta đều sẽ gặp nhiều người như thế, đi lướt qua vô số người, nhưng chỉ có người đó vừa vặn trở thành hình mẫu tớ thích, được tớ thích rồi, điều này sao có thể nói là nhất kiến chung tình được? Lẽ nào đây không phải là số mệnh sắp đặt sao?”

 
Lý luận chủ nghĩ duy tâm điển hình.

 
Nhưng tiếng lòng của Tuệ Hạnh khẽ lay động, thừa nhận cái lý luận này.

 
“Tớ đi với cậu.” Cô nói.

 
Mạnh Thư Đồng hận không thể hôn cô mấy cái, “Yêu cậu!”

 
“Nhớ đăng ảnh chụp màn hình hiển thị cửa sổ vào bài tập, đây cũng coi như là một phần bài tập tại lớp đó.”

 
Giảng viên ở hàng trên cùng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

 
Tuệ Hạnh và Mạnh Thư Đồng vội vàng đổi dãy chữ trên màn hình vừa nãy thành Hello, world cho đàng hoàng.

 
Có người có thể hiểu được tình cảm tha thiết và mãnh liệt của Mạnh Thư Đồng, dường như nhỏ đã tìm được đối tượng tâm sự về rất nhiều chuyện, cứ lấy điện thoại chia sẻ vài thứ cho Tuệ Hạnh.

 
Vừa tan học, nhỏ đã không đợi được nữa liền chia sẻ một đoạn video cho Tuệ Hạnh. Là video cắt ghép điện ảnh và truyền hình trên trang web video.

 
Gần đây Mạnh Thư Đồng rất thích lướt kiểu video này.

 
Khi rơi vào yêu đơn phương, người ta sẽ rất thích tìm kiếm loại cảm giác đồng cảm ở nơi khác, kiểu tình cảm chua xót lại đau lòng ấy, luôn cần phải tìm được một cánh cổng thổ lộ, tìm một căn phòng nhỏ xếp gọn để cất giấu những tâm sự bí mật không thể nói ra.

 
Những hình vẽ yêu đương được cắt ra từ trong phim ảnh kia chính là chỗ tuyệt vời.

 
Yêu thầm, yêu đơn phương, thanh xuân và chia tay, đều là chủ đề sẽ không bao giờ thấy chán.

 
Phụ đề bình luận của video cắt ghép được lắp đầy bằng những bình luận đủ màu sắc, đa phần đều là lời nói của những kẻ nhát gan lấy dũng khí nói ra.

 
“Xx, em thích anh.”

 
Cho dù tỷ lệ bị phát hiện rất thấp, nhưng vẫn sợ người trong lòng nhìn thấy, phần lớn chữ họ gõ đều là tên viết tắt.

 
Tên viết tắt của người mình thích, có lẽ là cách quen thuộc nhất của mỗi người từng sa vào tình yêu.

 
Ngay cả nghĩ đến tên của người mình thích cũng cảm thấy đáy tim nóng hừng hực, từng nét tựa như đang thách thức giới hạn nhịp tim của mình, đổi sang kiểu bày tỏ kín đáo này, gánh nặng trái tim cũng sẽ không nặng nề đến thế.

 
Không biết từng viết trên giấy bao nhiêu lần, cũng không biết gõ trên bàn phím bao nhiêu lần, tên viết tắt không có hoa văn trên người, nhưng lại khắc vào trong tim.

 
“Ssl, em thích anh.”

 
Dòng bình luận này với vô số dòng bình luận tràn ngập trong video, sẽ không có người biết.

 
Kể cả hắn.

 
Nhạc nền trong video là .

 
Gió biển dịu dàng lười nhác, thổi đến đỉnh núi cao, trở thành gió núi.

 
Tựa như mùa hè không lâu trước đây.

 
Gió núi thổi tới, lướt qua eo bông lúa mềm nhỏ, thổi chín cả hạt lúa, cũng mang đến nỗi sợ hãi.

 
Tuệ Hạnh thêm video vào mục yêu thích.

 
Từ đó về sau Thẩm Tư Lam có thêm một cái tên do cô đặt cho hắn.

 
Thẩm Sơn Phong.
 
*
 
Vừa nhập học nửa tháng thì nghỉ Quốc Khánh, tân sinh viên vừa quen thuộc với sân trường, thì lại sắp nghỉ học rồi

 
Mỗi khi đến lúc này, mọi tâm trạng yêu nước đều dâng cao hơn bao giờ hết.

 
Khắp nơi có thể thấy vẻ mặt đầy nụ cười của người khác, vẫn chưa nghỉ thì đã bắt đầu bàn bạc xem phải sắp xếp nghỉ Quốc Khánh thế nào rồi.

 
Tuệ Hạnh thì lại không vui đến thế.

 
Thấy vẻ mặt của cô, hình như không mong chờ kỳ nghỉ Quốc Khách lắm.

 
Hàng Gia Chú lấy đũa gõ dĩa của cô, “Trơ mặt ra làm gì vậy? Ai chọc em giận à?”

 
Tuệ Hạnh liếc nhìn anh không có tâm trạng gì, rồi lại cúi đầu xuống.

 
“Con nhóc vô lo còn có tâm sự ư, nói với anh đi, anh hai phân tích giúp em” đột nhiên Hàng Gia Chú đè thấp giọng, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa, “Có phải béo rồi không?”

 
Tuệ Hạnh giơ đũa lên muốn chọc anh.

 
Hàng Gia Chú cười rất vui vẻ, “Ai do, đoán trúng rồi à?”

 
“Đoán trúng cái rắm, anh đừng nói chuyện được không.” Tuệ Hạnh liếc anh, mặt đầy ghét bỏ.

 
Hàng Gia Chú nhún vai một cách thờ ơ, “Được, ăn không nói, vậy em tự đi lấy sườn.”

 
Tuệ Hạnh đứng dậy, khinh thường nhìn anh, “Tự lấy thì tự lấy, anh cho rằng chuyện này uy hiếp được em à?”

 
Hàng Gia Chú không hề tức giận, trái lại còn rất thích thú nhìn cô, “Nè, em cũng không sợ bị người khác chen ngang ư?”

 
Tuệ Hạnh không hiểu, “Lại có người không có chố chất như vậy sao?”

 
“Không phải không phải” Anh liên tục phủ nhận hai lần, nói một cách không nghiêm túc, “Trông em lùn như vậy, cho dù xếp hàng ở đó người khác cũng không nhìn thấy đâu, thế chẳng phải sẽ chen lên phía trước em sao?”

 
“…”

 
Hàng Gia Chú ra vẻ học theo giọng điệu nũng nịu thường ngày của cô, trề môi nói: “Đến lúc đó lại qua xin anh, ‘anh hai ơi, em không lấy sườn được, lấy giúp em nha’, chắc chắn là như vậy.”

 
Học xong tự anh bật cười trước, con ngươi hẹp dài híp thành hình dáng của cáo.

 
Tuệ Hạnh giận sôi máu, hận không thể úp hết dĩa thức ăn lên đầu anh.

 
Không thể lãng phí đồ ăn, cô thầm khuyên bản thân bình tĩnh, lúc này cách tốt nhất chính là phớt lờ anh.

 
Cô quay đầu đi lấy sườn, cũng không thèm liếc nhìn anh một cái.

 
Quả nhiên, Tuệ Hạnh không thèm để ý Hàng Gia Chú, Hàng Gia Chú đã tự mình đi qua.

 
“Giận à?” Anh đến gần hỏi.

 
Tuệ Hạnh coi anh như không khí.

 
“Giận thật à?” Anh lại hỏi.

 
Hỏi tận mấy lần, Tuệ Hạnh cũng không để ý tới anh.

 
Lúc này Hàng Gia Chú mới ý thức được hậu quả có chút nghiêm trọng, mềm giọng dỗ dành cô: “Anh hai đùa với em thôi mà.”

 
Tuệ Hạnh hung tợn đẩy anh một cái.

 
“Tránh ra!”

 
Hàng Gia Chú hơi sững sờ, cuối cùng có chút hoảng hốt.

 
Anh giương mắt, đúng lúc nhìn thấy người quen, không nghĩ gì hết đã gọi người đó: “Thẩm Tư Lam.”

 
Hàng Gia Chú đã quen tìm thấy Thẩm Tư Lam ở quầy này.

 
Nói cách khác, đó chính là chỉ cần đến căn tin, thì anh biết chắc có thể gặp được Thẩm Tư Lam.

 
Tuệ Hạnh sững sờ, vì nghe thấy cái tên này, cơn giận đã tan biến hơn phân nửa một cách thần kỳ.

 
Thẩm Tư Lam đi ra từ trong hàng, nhìn thấy hai anh em, lạnh lùng lên tiếng: “Lại cãi nhau à?”

 
Ánh mắt Hàng Gia Chú lưỡng lự, “Nói nó lùn, nó giận rồi.”

 
Tuệ Hạnh khó chịu lườm anh.

 
Chính vì vừa nãy Hàng Gia Chú nói cô lùn, cô căn bản không thấy mình lùn, lúc này cảm thấy mình lùn thật.

 
Tâm tư của cô gái nhỏ rất nhạy cảm, một điều nho nhỏ thì có thể chọc đến công tắc buồn vui hờn giận.

 
Cô còn lâu mới quan tâm cách nhìn của Hàng Gia Chú.

 
Tuệ Hạnh bê dĩa cẩn thận dè dặt đến bên cạnh Thẩm Tư Lam, gọi hắn, “Học trưởng.”

 
Thẩm Tư Lam nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”

 
“Em lùn thật hả?” Giọng nói của cô nặng trĩu

 
Tuệ Hạnh thật sự rất để ý câu trả lời của hắn.

 
Hắn bị cô hỏi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Em vẫn còn cao được.”

 
Hình như là trá hình an ủi cô.

 
Tuệ Hạnh ủ rũ, “Nếu em không cao được thì sao?”

 
“Không sao” Giọng nói của hắn bình tĩnh, tựa như bao dung phiền muộn này của cô, “Anh cao là được.”

 
“?”

 
Anh có cao đi nữa thì cũng không phải chiều cao của em mà.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play