Chương 15

 
“Hay là học trưởng anh nói với cậu ấy đi? Có lẽ cậu ấy sẽ nghe anh đó.” Hầu Lễ đề nghị.

 
Hàng Gia Chú căn bản không có ý định này, mỉm cười mấy tiếng, “Cậu ta không dẫn lớp tôi còn thở phào đây, đỡ phải làm hại con em người ta.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Thẩm Tư Lam làm gì biết dẫn dắt tân sinh viên, tính tình vừa xấu vừa không thích phối hợp với người khác, suốt ngày cứ trưng bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, kiêu căng tự phụ, đúng là lãng phí khuôn mặt của hắn.

 
Nghĩ thế nào cũng không phải một học trưởng tốt có trách nhiệm.

 
Báo danh xong, Hàng Gia Chú lại dẫn Tuệ Hạnh tìm ký túc xá.

 
Dọc đường Tuệ Hạnh cũng không nói câu nào, Hàng Gia Chú đoán cô lo lắng trợ lớp mới không dễ sống, an ủi ngoài miệng: “Yên tâm đi, tùy tiện tìm một người đến dẫn dắt lớp bọn em, cũng dễ sống hơn so với Thẩm Tư Lam.”

 
Tuệ Hạnh lơ đãng ừm một tiếng.

 
Thật ra cô không quan tâm trợ lớp là ai, chỉ là nghĩ đến, nếu Thẩm Tư Lam là trợ lớp của cô, vậy cô sẽ có thêm nhiều cơ hội có thể nhìn thấy anh.

 
Bây giờ cơ hội này cũng mất rồi, đương nhiên cô sẽ thất vọng.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không có can đảm để đấu tranh, không thể nói với Hàng Gia Chú, nếu không chắc chắn anh sẽ nhận ra, càng không thể nói thẳng với Thẩm Tư Lam, cô không gánh nói nguy hiểm bị từ chối, cũng không dám tưởng tượng mình là đặc biệt.
 
*
 
Mấy ngày nhập học này là cơ hội duy nhất để bọn con trai có thể tự do ra vào ký túc xá nữ.
 
Tuệ Hạnh được phân đến ký túc xá lầu ba, tầng giữa, vận may rất tốt.

 
Các bạn cùng phòng của cô đã đến rồi.

 
Có hai người đã đến lúc sáng, giường đệm và bàn ghế đã dọn dẹp xong, chỉ là người không ở đây.

 
Có thể là ra ngoài đi dạo sân trường rồi, khuôn viên chính rất rộng, ngoài tòa dạy học ra, còn có không ít trung tâm hoạt động sinh viên và khu giải trí có thể đi dạo.

 
Nhưng vẫn còn một người bạn cùng phòng cũng là buổi chiều mới đến giống cô, lúc Tuệ Hạnh đến nhỏ đang ngồi trên ghế ăn sôcôla, một người đàn ông trông vóc dáng cao to còn vô cùng có sức khỏe đang giúp nhỏ dọn đồ đạc.

 
Trên gương mặt cô gái trang điểm nhẹ, nụ cười rạng rỡ.

 
Thấy có người đến, cô gái lập tức chủ động nghênh đón, “Cậu cũng ở phòng này hả?” Chào cậu chào cậu, tớ là Mạnh Thư Đồng” Sau đó cũng không đợi Tuệ Hạnh tự giới thiệu bản thân, nhỏ nhìn chằm chằm mặt cô mấy giây, đột nhiên mỉm cười, “Trông cậu giống bé cún trên áo cậu ghê.”

 
Tuệ Hạnh cúi đầu nhìn con Cinnamon in trên áo mình.

 
Bé cún trắng trẻo mềm mại có hai mắt tròn xoe xanh biếc, hai lỗ tai dài cụp xuống giống như bím tóc của cô gái được chải chuốt, hai bên má hồng hình trái tim vừa vặn tương ứng với hai gò má ửng đỏ vì trời nóng của cô.

 
Tuệ Hạnh thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, cô diệt sách hết tất cả đồ vật liên quan đến chó bên người.

 
Hàng Gia Chú nghe thấy câu này, cũng lại gần liếc nhìn, sau đó cười khúc khích.

 
Hai mắt Mạnh Thư Đồng lập tức phát sát, “Đây là anh cậu hả?”

 
Tuệ Hạnh thừa nhận một cách không tình nguyệt, “Ừm.”

 
Hàng Gia Chú cười híp mắt nói câu xin chào, coi như là chào hỏi.

 
Mạnh Thư Đồng nhất thời ngưỡng mộ không thôi.

 
Sau đó Hàng Gia Chú muốn giặt khăn lau để lau bàn và vạc giường trước, Mạnh Thư Đồng lại nói: “Vừa nãy lúc em nhờ chú Trương làm vệ sinh đã tiện thể lau luôn rồi, cứ trải giường luôn là được.”

 
Chú Trương dáng người cao to lúc này đang giặt khăn lau ở ban công.

 
Vì hành động nhân tiện của Mạnh Thư Đông, Tuệ Hạnh đã nhanh chóng bỏ qua chuyện nhỏ nói cô giống chó.

 
Hàng Gia Chú ở trong nhờ chú Trương cùng anh sắp xếp vỏ chăn giúp Tuệ Hạnh, hai cô gái nhỏ thì đứng ngoài ban công nói chuyện.

 
“Anh cậu có bạn gái chưa?” Mạnh Thư Đồng hỏi rất thẳng thắn.

 
“Chưa.”

 
“Trông đẹp trai như vậy mà còn độc thân à?”

 
Tuệ Hạnh chống cằm, trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, không muốn cùng bạn cùng phòng khen Hàng Gia Chú, ậm ờ nói: “Cũng bình thường thôi.”

 
Cô không hứng thú, đương nhiên Mạnh Thư Đồng cũng đổi chủ đề khác.

 
“Vậy cậu thấy học trưởng trợ lớp của chúng ta thế nào?”

 
Câu hỏi đổi thang mà không đổi thuốc, hình như bạn cùng phòng có niềm đam mê mãnh liệt với chuyện tướng mạo của người khác.

 
Nhưng câu hỏi này vừa vặn đánh trúng Tuệ Hạnh.

 
Nhỏ cũng biết Thẩm Tư Lam ư?

 
Sắc mặt của Tuệ Hạnh có chút kỳ lạ, “Cậu biết trở lớp hả?”

 
“Có biết đâu, lúc tớ đi dạo ở phòng học đã thấy ảnh của anh ấy” Mạnh Thư Đồng lấy tay ra hiệu lớn nhỏ, “Một cái bảng thông báo to như vậy, phía trên có hình của ảnh, cậu không nhìn thấy hả?”

 
Vừa nãy điều Tuệ Hạnh nghĩ trong đầu đều là Thẩm Tư Lam không muốn dẫn dắt tân sinh viên, căn bản không để ý đến bảng thông báo.

 
Bộ dạng mơ hồ của cô trông hơi ngốc.

 
“Cậu không nhìn thấy hả?” Mạnh Thư Đồng thở dài, vẻ mặt cậu đã bỏ lỡ đồ tốt rồi: “Trông đẹp trai lắm luôn đó. Khoảnh khắc tớ nhìn thấy bức ảnh, liền cảm thấy được phân đến lớp ba chắc chắn là kiếp trước của tớ đã làm không ít việc tốt.”

 
Cho dù biết Thẩm Tư Lam như thế nào, nhưng Tuệ Hạnh vẫn bị nói đến mức lòng ngứa ngáy.

 
Thế là cô cũng không tự chủ được mà lộ ra vẻ mặt đau lòng.

 
Vậy mà lại bỏ lỡ, muốn xem ghê.

 
“Nhưng nghe học trưởng phụ trách nói, hình như ảnh không muốn dẫn dắt tân học sinh lắm, không biết bọn mình có may mắn này không đây” Mạnh Thư Đồng nói đầy tiếc nuối.

 
Tuệ Hạnh bị câu nói của Mạnh Thư Đồng lôi kéo cảm xúc, từ trên xuống dưới, biểu cảm trên gương mặt lúc thì tiếc nuối lúc thì mất mác, độ cong xuống của khóe miệng cũng ngày càng rõ rệt.

 
Mạnh Thư Đồng nhìn chằm chằm khuôn mặt biến đổi đủ kiểu của Tuệ Hạnh, bật cười không báo trước.

 
“Tuệ Tuệ, vừa nãy tớ nghe anh cậu gọi cậu là Tuệ Tuệ, tớ có thể gọi cậu như vậy không?”

 
Tuệ Hạnh gật đầu.

 
Chỉ cần đừng gọi cô là chó, gọi thế nào cũng được.

 
Mạnh Thư Đồng đề nghị: “Cậu muốn đi xem tấm hình đó không? Bây giờ tớ đi qua xem với ha?”

 
Tâm trạng Tuệ Hạnh đột nhiên tươi sáng rạng rỡ.

 
Không nhìn thấy hắn, ngắm ảnh nhiều chút cũng được.
 
*
 
Hàng Gia Chú không dễ gì mới trải giường xong, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.

 
Hơi hối hận bản thân không chống đỡ được sự nũng nịu của Tuệ Hạnh, loại chuyện vốn dĩ cô nên tự làm này, cuối cùng toàn bộ đã thành nghĩa vụ của anh.

 
Đúng lúc này Tuệ Hạnh và bạn cùng phòng của cô từ ban công quay lại.

 
“Em thật đúng là biết hưởng phúc đó” Anh lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, tuy ngoài miệng châm chọc, nhưng chớp mắt đã nhắc nhở cô, “Còn dặn gì thì nói nhanh, bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội đâu, đừng hối hận rồi lại nói mình không có chỗ nào được, lúc đó em có khóc lóc cầu xin anh cũng vô dụng.”

 
“Anh hai anh vất vả rồi” giọng Tuệ Hạnh dịu dàng, “Còn lại một mình em làm là được, anh về nghỉ đi.”

 
Ra ban công phơi nắng một lát, bỗng nhiên học được cách tự lập rồi à?

 
Hàng Gia Chú cho rằng mình nghe nhầm, hỏi với giọng điệu không chắc chắn: “Mình em làm? Được không đó?”

 
“Em không được thì còn bạn cùng phòng của em mà.” Cô nói.

 
Đúng lúc Mạnh Thư Đồng cười với Hàng Gia Chú.

 
Hàng Gia Chú nhíu mày, “Không cần anh giúp à?”

 

Đột nhiên giọng Tuệ Hạnh chính chắn hơn, bắt đầu phát biểu tuyên ngôn độc lập của cô: “Anh hai, em đã là sinh viên rồi, cho dù không được cũng phải học cho được, cái gì anh cũng làm giúp em, làm sao em học được cách tự lập chứ” sau đó đưa ra kết luận, “Cho nên anh đi đi.”

 
Vừa nãy trên đường nói không cần người khác, chỉ cần anh đi cùng, bây giờ vừa quen bạn cùng phòng mới chưa được nửa tiếng, thì đã không cần anh nữa rồi.

 
Đây chính là tình cảm chân thành nhất giữa anh em họ.

 
Lúc đầu báo danh xong thì nên vứt thẳng cô bên đường, để cô tự sinh tự diệt.

 
Quay đầu vừa đi không lâu, Tuệ Hạnh lại đuổi theo nói với anh: “Anh hai, tối nhớ qua đón em đi ăn.”

 
Hàng Gia Chú chẳng thèm liếc nhìn cô, “Không đi ăn với bạn cùng phòng của em à?”

 
“Em ngại để bạn cùng phòng mời.” Cô nói một cách thẳng thừng.

 
“…”
 
*
 
Mạnh Thư Đồng dẫn Tuệ Hạnh quay trở lại tòa dạy học.

 
Khi bọn họ quay trở lại, thời gian báo danh buổi chiều đã kết thúc, ngoài mất chiếc bàn chưa được dời đi, bảng quảng cáo và tài liệu báo danh đặt bên cạnh cũng đã được dọn đi, các học trưởng học tỷ phụ trách báo danh vừa nãy cũng rời khỏi.

 
Vẫn may bảng thông cáo được khảm trong thủy tinh, không mang đi được.

 
Mạnh Thư Đồng vẫy tay với Tuệ Hạnh, “Chính là tấm này.”

 
Bảng thông báo hiển thị danh sách thành viên chi bộ đoàn hội khóa mới, trong đó vị trí hình của Thẩm Tư Lam nằm ở đầu bảng thông báo, Tuệ Hạnh buộc phải ngẩng đầu lên nhìn.

 
“Tớ nói rồi đẹp trai lắm đúng không” Mạnh Thư Đồng cười hì hì mấy tiếng, vỗ vai cô, “Cậu từ từ thưởng thức, tớ đi vệ sinh, đợi tớ ra chúng ta về ký túc xá nha.”

 
“Ừm.”

 
Tuệ Hạnh không khỏi nhìn về phía cảnh cửa của tòa dạy học, bây giờ chính là lúc nắng chiều rực rỡ nhất, ánh tà dương chiếu rọi với nhóm bạn học trẻ, bên ngoài là cảnh khuôn viên trường sôi nổi lại nhàn nhã, lần trước đến Tuệ Hạnh còn là khách thăm, bây giờ cô đã là một thành viên trong đó rồi.

 
Ánh đèn trong hội trường sáng tỏ như ban ngày, lúc này vừa hay chỉ có mình cô.

 
Cô ngập ngừng nắm ngón tay, cuối cùng vẫn nghe theo trái tim, từ từ lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, giơ lên đưa camera sau về phía bảng thông báo.

 
Ánh đèn quá sáng phản xạ lên mặt kiếng dẫn đến dư sáng, căn bản chụp không rõ.

 
Tuệ Hạnh có chút nóng lòng, càng lo lắng có người đi qua tay càng run vì căng thẳng, cuối cùng chỉ đành nhón chân lên định tìm một góc không phản chiếu ít hơn.

 
Chí ít ảnh chụp lén bảng thông báo, sẽ không có bất kỳ nguy cơ bị phát hiện nào.

 
Bất kỳ hành động trắng trợn nào cũng có khả năng bị phát hiện, chỉ có bây giờ là an toàn nhất.

 
Nhưng ngay sau đó, sự thật đã dạy cô rằng mọi thứ không nhất thiết phải đúng.

 
Cô giơ điện thoại khó khăn tìm góc độ, đột nhiên một bàn tay đưa ra nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của cô.

 
“Muốn chụp gì? Anh giúp em.”

 
Tuệ Hạnh ầm vang một tiếng, đầu óc nổ tung.

 
Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt chậm rãi vang trên đỉnh đầu, đã lâu không được nghe rồi, nhưng Tuệ Hạnh vẫn không quên giọng nói này.

 
Âm thanh này có thể dễ dàng điều khiển buồn vui hờn giận của cô, ngay cả tiếng hít thở khó cảm nhận cũng sẽ không tránh được lỗ tai nhạy bén của cô, hơi thở mang theo sự nhàn nhạt mát lạnh, chớp mắt khiến cho mang tai của cô nhuộm thành màu sắc giống ánh nắng chiều bên ngoài.

 
Tuệ Hạnh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nút áo trên cổ áo sơ mi của người đàn ông.

 
Cô đúng là bị bắt tại trận rồi.
 
Thấy cô như đang ngẩn ngơ, Thẩm Tư Lam lại lên tiếng: “Em muốn chụp gì?”

 
Chụp hình của anh trên bảng thông báo.

 
Nói câu này được không?

 
Đương nhiên Tuệ Hạnh chọn ngậm miệng, may mà Thẩm Tư Lam hình như không biết rốt cuộc cô bám víu trên bảng thông báo, cố gắng nhón chân giơ tay là muốn cái gì.

 
Cô nhìn chăm chăm điện thoại mình bị hắn cầm trên tay, bỗng nhiên nhớ ra gì đó.

 
Trong điện thoại này có một album riêng, trong đó toàn chứa những tấm hình quái lạ.

 
Ví dụ như một tấm hình mà nhân vật chính nhìn có vẻ là sàn nhà, chiếc giày bên góc trái và chiếc giày bên góc phải trông như vô tình lọt vào ống kính, hoặc như trong phòng làm việc trống rỗng, ánh mặt trời rực rỡ, giống như bức hình phong cảnh, thật ra góc trái có một người đang gục xuống bàn nghỉ trưa.

 
“Không chụp nữa, trả điện thoại cho em.” Bây giờ Tuệ Hạnh chỉ muốn lấy điện thoại mình lại.

 
Thẩm Tư Lam không nghe theo cô, xoay cánh tay, giấu điện thoại ra sau lưng.

 
Cuối cùng Tuệ Hạnh cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

 
Người đàn ông chớp mắt, vẻ mặt vô tội, giống như hành động đùa giỡn vừa nãy không phải hắn làm vậy.

 
Tuệ Hạnh lại vòng qua sau lưng hắn giành điện thoại.

 
Hắn lại từ từ cầm điện thoại ra phía trước.

 
Tuệ Hạnh xoay một vòng lớn cũng không lấy được điện thoại, bắt đầu sốt ruột.

 
“Trả em!”

 
Tuệ Hạnh nghiến răng nghiến lợi, nếp nhăn tức giận hiện lên trên chóp mũi, mái tóc bù xù dường như cũng cảm nhận được tâm trạng này, liền dựng lên theo chủ nhân.

 
Người đàn ông không sợ bé Pomeranian tức giận, lại chẳng có sức uy hiếp gì.

 
Hắn lấy điện thoại gõ nhẹ lên đầu cô, vẫn không chịu trả, lười nhác nói: “Nói cho anh biết em đang chụp gì trước, anh sẽ trả em.”

 
“Cũng có chụp anh đâu, anh hỏi nhiều vậy làm gì!” Cô lớn tiếng phản bác.

 
Nói xong lại giành, lần này Thẩm Tư Lam đã thuận theo để cô giành lại được.

 
Tuệ Hạnh vội vàng nhét điện thoại vào túi, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.

 
Thẩm Tư Lam đột nhiên khom lưng nhìn cô, mắt hoa đào hơi híp lại, lông mi dài nhọn dưới mí mắt thành hình cánh quạt, hỏi cô một cách ẩn ý: “Biết mấy chứ lạy ông tôi ở bụi này viết thế nào không?”

 
“…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play