Vương gia vậy mà chẳng đẩy ả ra lại còn có ý bênh vực:
"- Vương Phi không có tiết hạnh, lại còn ngang ngược, phách lối. Người đâu!! giam nàng ta trong ngục của Vương phủ!!
"- Vương gia, người không tin ta sao? Nàng chợt có chút đau nhói trong lòng, vẫn muốn xem thử hắn có tin nàng không.
“- Mọi chứng cứ rành rành như vậy, bổn vương muốn tin ngươi cũng không thể.”
Hắn lạnh lùng nói ra một câu. Nàng nghe được điều này chỉ có thể mỉm cười đầy chua xót.
Hắn nói thích ta, chỉ sủng mỗi ta, nhưng vì những thứ không rõ ràng này kết tội ta, còn cùng bạch liên hoa gần gũi như vậy. Trong khoé mắt cảm thấy cay cay, cảm xúc này thật khó chịu.
" - Vương gia đi thôi, ở đây lâu sẽ khiến Vương gia không vui. Vân Nhạn có nấu một vài món ngon, tẩm bổ cho người một chút, dạo này người vất vả rồi."
Ả ta thấy có chút cơ hội giọng điệu ngọt ngào, lả lơi ôm lấy cánh tay vương gia rồi cùng người rời đi.
Hai tên hạ nhân bước đến gần nàng:
" - Bẩm Vương Phi, người đi theo thuộc hạ, xin đừng làm khó chúng ta. Thuộc hạ chỉ làm theo mệnh lệnh của vương gia."
“- Được, ta theo các ngươi.”
" Nàng lúc này đã bình tĩnh một cách lạ thường, bước đi ung dung khiến cho đám hạ nhân có chút ngạc nhiên.
‘’- Lý Vân Nhạn! Ta cho ngươi đắc ý một chút, rồi sẽ lột lớp mặt của ngươi ra.
Nàng đứng trong căn phòng giam, ngước nhìn ra cửa sổ, một vài ánh nắng yếu ớt còn sót lại qua khung cửa. Tâm trạng của nàng không thoải mái, không phải vì nàng mắc bẫy Vân Nhạn, mà là vì giữa hắn và nàng không hề có sự tin tưởng.
Đêm đó, Lý Vân Nhạn tìm tới phòng Thần Vương.
“- Vương gia, từ ngày ta gả vào trong đây, chúng ta vẫn chưa động phòng.”
Ả ta mặc một bộ y phục mỏng manh, khiêu gợi, xà vào lòng Thần Vương. Hắn ta trong lòng cũng muốn quên đi Sơ Nhiễm mà cũng cho phép Lý Vân Nhạn gần gũi với hắn.
Ả cởi từng chiếc áo của Vương gia ra, đôi mắt đưa tình nhìn hắn
"- Vương gia hãy quên những thứ tồi tệ đi, đêm nay thiếp sẽ khiến người hài lòng ".
Vương gia liền bế ả ta đưa lên giường, ả nhắm mắt lại tận hưởng, nhưng một lúc sau lại im bặt, không động tĩnh.
"- Ngươi trở về phòng của ngươi đi! ". Tiếng của Thần Vương trầm trầm vang lên.
Vân Nhạn liền mở mắt ra:
‘’- Sao vậy Vương gia, người không muốn thiếp hầu hạ sao? Vương gia, thiếp…"
‘’- Mau ra ngoài cho bổn vương!!! ".Hắn ta nhắc lại, có chút giận dữ.
Ả giật mình, sợ hãi vội sửa sang y phục mà rời đi, trong lòng cảm thấy không cam tâm.
"- Tất cả cũng tại tiện nhân Trương Sơ Nhiễm kia làm vương gia u mê, ta phải tính sổ với ngươi.’
Ả tức giận, cùng tiểu Trúc đi đến trại lao của Thần Vương Phủ. Thấy Trương Sơ Nhiễm nằm co rõ trên giường đá ả vỗ tay.
“- Ai dô! Tỷ tỷ xem ra nơi này rất hợp với tỷ đó.”
Lý Vân Nhạn lấy tay che miệng cười chế giễu nàng.
"- Ngươi đến đây làm gì? Nàng dùng ánh mắt dè chừng nhìn ả ta.
"- Ta tới đây thăm tỷ, tỷ không vui sao?
Nàng liền mỉm cười khinh bỉ với Vân Nhạn.
‘’- Thăm ta? Vậy sao thứ tiện thiếp như ngươi không hành lễ? Chó thì cũng phải biết mừng chủ tử chứ?
"- Ngươi!!! Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng! Ta nói cho ngươi biết, An Bích đã bị người của ta đưa đi rồi, biết điều thì ngoan ngoãn nhường vị trí vương…
Lời chưa dứt, ả ta liền bị nàng vươn tay ra túm lấy cổ nhấc lên cao:
"- Ngươi đã làm gì An Bích? " Nàng lạnh lùng, gằn giọng nhìn Vân Nhạn.Cảnh này lại bị Thần Vương vô tình nhìn thấy.
‘’- Vương gia, cứu ta! Tỷ ấy muốn giết ta."
Ả ta la hét kêu cứu khi nhìn thấy Thần Vương.
Hắn xuất hiện nàng mới mới buông tay ra, ả ta bị ném xuống đất, mặt mày trắng xanh, thở dốc,vẫn cố gắng bò đến thần vương.
"- Vương gia, thiếp chỉ muốn xem tỷ ấy ở đây có ổn không, vậy mà tỷ ấy liền muốn đoạt mạng thiếp
. Ả ta lại khóc lóc thảm thương.
"- Vương Phi to gan! Dám hành hung trắc phí trong phủ bổn vương! ".
Hắn rút kiếm kề sát vào cổ nàng, vì tức giận mất kiểm soát nên lưỡi kiếm đã rạch một đường trên cổ nàng. Máu tươi đã nhỏ xuống, khuôn mặt nàng không một chút biểu cảm. Nàng chẳng hề có chút sợ hãi nhìn hắn:
‘’- Ngươi là vì ả nữ nhân này mà muốn giết ta sao?
Hắn khựng người lại, không biết phải nên nói gì.
‘’- Nếu ngươi đã tuyệt tình như vậy, giữa ta và ngươi không có mối quan hệ gì nữa. Ta muốn hưu thư với ngươi! ".
"- Nàng có biết mình đang nói gì không? " Hắn ta kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng không trả lời hắn, ánh mắt chứa đựng hận thù. Một đạo ánh sáng được nàng thi triển, khiến người ở gần đều chói mắt, một tiếng nổ thật lớn, phát ra trong đêm. Trong nháy mắt, nàng đã biết mất, chỉ còn lại một đống đổ nát do nàng tạo ra.
Còn về An Bích, sau khi bị đánh ngất rồi bắt đi, nàng ta lợi dụng đám người nhốn nháo sau vụ nổ mà lén trốn được ra ngoài. Thật may gặp lại được Sơ Nhiễm đang rời đi.
"- An Bích!! Ngươi không sao chứ?
Thấy An Bích còn sống nàng mừng rỡ.
“- Tiểu thư, ta không sao cả. Tiếng nổ vừa rồi là người làm phải không?”
An Bích tò mò hỏi nàng.
“- Phải, là ta. Giờ thì chúng ta không ở vương phủ nữa, ta đi thôi.”
Nàng điềm nhiên trả lời, đưa tay ra đón An lên ngựa.
An Bích cũng không hỏi nữa, vì nàng biết mọi sự lựa chọn của tiểu thư đều có lí do.
"- Người đi đâu, An Bích đều theo đó.
Nàng ta trước giờ vẫn luôn một mực trung thành với nàng, khiến nàng cảm kích.
"- Nàng thật sự đã rời đi sao? Hắn thẩn thờ ngước nhìn lên bầu trời đêm.
A Tuyết bỗng xuất hiện:
“- Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã điều tra ra được một ít bột dược của Miêu tộc ở trong người của Tiểu Trúc.”
Thật ra vương gia cũng không tin nàng lại làm ra việc xấu hổ đó. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể giam nàng rồi tìm cách điều tra, minh oan cho nàng.
Vương gia liền xoay người lại.
"- Còn gì nữa không? ". Hắn có vẻ sốt ruột.
'- Nam nhân kia bị giết chết trong ngục, có lẽ như để bịt đầu mối." A Tuyết lại nói tiếp.
Hắn ta mới bình tâm suy nghĩ lại mọi việc. Liền cho gọi nữ tỳ đã bưng khay đồ ăn vào cho vương phi.
"- Bẩm vương gia cho gọi nô tỳ.! "
Nàng ta không dám ngẩng đầu lên, cúi rạp xuống sàn.
"- Ngươi nói rõ cho bổn vương biết, ngày hôm đó ngươi có gặp Tiểu Trúc không? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT