Mẹ của tôi đã có gia đình mới, có một người con trai riêng.
Dù sao cũng là người sinh ra và nuôi tôi đến lớn, trước khi chết, tôi cũng muốn gặp bà một lần cuối.
Tình cảm mẹ con của tôi rất nhạt. Bà vẫn ghét tôi vì tôi là con của Lý Duẫn.
Nực cười là Lý Duẫn dường như còn không biết mặt mũi của tôi.
Tôi ngồi ở nhà của mẹ, nói chuyện mấy câu xã giao rồi rời đi.
Năm tôi học lớp 10 thì mẹ tôi kết hôn với chồng hiện tại, lúc đó bà cho tôi đi học nội trú, tôi cô đơn đến nỗi ngày về nhà cũng không có nhà để quay về.
Mẹ tôi nói mẹ sinh con, không có tiền nuôi tôi học đại học.
Vậy nên tôi phải vừa học vừa làm thêm để trang trải tiền ăn uống, tiền nhà thuê và cả học phí.
Những năm cuối, bài vở nhiều, học phí và các khoản học tập tăng cao, tôi mới chọn làm việc trong bar, thu nhập và tiền tip khá cao.
Cho đến khi tôi gặp lại Phó Hàng ở tại nơi tôi làm việc, sau đó anh bao nuôi tôi cho đến khi tôi tốt nghiệp ra trường và đi làm.
Dù vậy, tôi vẫn chuyển cho mẹ tôi một nửa số tiền tôi dành dụm được, coi như tôi trả ơn mẹ đã sinh ra và nuôi tôi lớn.
Từ sau khi biết tôi là con của tiểu tam, Phó Hàng dường như cũng chê tôi ghê tởm, anh ấy đi sớm về muộn cũng không thông báo cho tôi, trên người cũng dính mùi nước hoa nồng nàn kia.
Hiện tại, Lý Gia Kỳ đã công khai Phó Hàng là bạn trai của cô ta trên mạng xã hội bằng một ảnh chụp hai người áp sát vào nhau.
Nghĩ đến, tôi và anh bên nhau ba năm, tôi còn chưa chụp ảnh với anh lần nào, cũng không hề công khai nhau trên mạng xã hội.
Gần đây tôi dùng thuốc giảm đau hơi nhiều, cơn đau cũng kéo đến nhiều hơn. Tôi cứ như thế cuộn tròn cơ thể nằm ở nhà, giống như đang chờ chết.
Tôi cũng không biết mình hy vọng cái gì nữa, có phải đang kiên trì xem tôi và Phó Hàng, ai là người chịu không nổi mà phải nói chia tay trước.
Hôm đó, tôi chủ động nhắn tin cho Phó Hàng, chỉ là nói tôi mới học món ăn mới, liệu anh ấy có thể về sớm ăn cơm không?
Tôi không hy vọng nhiều, nhưng cuối cùng Phó Hàng lại trả lời là được.
Tôi cũng không học được món mới nào, chỉ làm mấy món quen thuộc, dù sao, tôi nghĩ anh ấy cũng không còn quan tâm đến đồ ăn tôi nấu.
Lâu rồi, anh ấy đâu có về nhà sớm.
Trước giờ Phó Hàng về, tôi đã uống một ngụm thuốc giảm đau.
Gần đây tôi đã không còn cảm giác với đồ ăn, cũng may tôi luôn nấu theo công thức cố định, có lẽ vì vậy mà Phó Hàng vẫn ăn rất ngon miệng.
Tôi nhạt nhẽo, chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa.
Anh đưa mắt nhìn tôi.
“Gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, tôi phải ở lại tăng ca, em ở nhà cũng phải ăn uống đầy đủ, nhìn em đi… gầy như vậy còn muốn giảm cân.”
Tôi cũng có chút vui vẻ, ít nhất anh ấy còn tìm lý do nào đó.
Tôi lại không muốn nói lời chia tay nữa, nếu cuối đời… cứ nhìn thấy anh giả vờ với tôi, cũng tốt phải không?
Anh gắp cho tôi thêm một ít thức ăn vào chén: “Ăn đi, đừng giảm cân nữa.”
“Được.” - Tôi gật đầu, cố gắng nhai đồ ăn rồi nuốt vào.
Buổi tối, Phó Hàng kéo tôi vào lòng ngực anh, hơi thở anh phả vào mặt tôi, giọng nói cực kỳ êm ái: “Đợi xong công việc lần này, tôi đưa em đi biển chơi nhé.”
Bên nhau ba năm, tôi và anh chưa từng có chuyến du lịch nào.
Tôi rất thích biển, nghĩ đến, nếu tôi chết, tôi sẽ nhờ Châu Dã mang tro cốt của tôi rải xuống biển.
“Ừm.” -Tôi đáp.
Nhưng tôi sợ, có lẽ tôi không đợi được.
“Ngày mai, tôi đưa em đi làm nhé.” - Phó Hàng lại nói.
Tôi có chút buồn cười, anh còn không biết tôi đã xin nghỉ làm sao?
“Em nghĩ làm rồi, em muốn anh nuôi em cả đời, có được không?”
Phó Hàng không đáp, tôi cũng đoán được suy nghĩ của anh.
Nhưng cả đời còn lại của tôi, chỉ vỏn vẹn vài tháng, tôi lại sống đơn giản, anh cũng không hao tốn bao nhiêu.
“Trước kia nói em không cần đi làm, em không chịu,bây giờ lại đột nhiên xin nghỉ, sau này không nên tùy hứng như vậy.”
Tôi chỉ mỉm cười, đưa bàn tay sờ lên má anh, mượn dư quang của ánh trăng nhìn anh thật kỹ: “Ừm, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Phó Hàng hôn lên trán tôi, mỉm cười: “Tiểu Niệm, ngủ ngon.”
Tôi không ngủ được, tôi ngồi dậy mà uống một viên thuốc ngủ… trong lúc mơ màng, cơn đau lại kéo đến, tôi giật mình tỉnh lại, mò mẫm tìm lọ thuốc giảm đau.
Một luồng chất lỏng kéo qua cuống họng, tôi lại nôn ra máu.
Tôi biết ngày tôi rời xe Phó Hàng không còn xa nữa, chỉ là… chỉ một chút thôi anh ấy cũng không muốn ở bên tôi.
Gần đây, kể từ khi nghĩ làm, tôi bắt đầu tập viết nhật ký, có lẽ vì quá rảnh rỗi. Tôi ghi vào trong đó toàn bộ những gì đã xảy ra, quá trình bệnh tật của tôi.
Tôi muốn ghi lại nó cũng chẳng có lý do gì, chỉ là muốn ghi lại mà thôi.