Tôi đã bắt đầu không thể đi lại.

Châu Dã hằng ngày buổi sáng đẩy tôi đi phơi nắng, và cũng sẽ tặng hoa cho tôi hằng ngày.

Buổi tối, sẽ đẩy tôi đi dạo quanh bãi biển, hít thở mùi hương của biển.

Hai chúng tôi không ai nói gì về bệnh tình của tôi nữa, chúng tôi bây giờ hay nhắc lại chuyện lúc bé, khi tôi là một cô bé thường chạy theo Châu Dã, còn Châu Dã là một người anh trai luôn che chở cho tôi.

Một ngày, Châu Dã nói rằng liệu tôi có muốn gặp Phó Hàng không, anh ấy sẽ gọi Phó Hàng đến.

Châu Dã luôn nằm rõ ràng tình trạng của tôi, tôi biết tôi đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Tôi lắc đầu: “Em không muốn gặp anh ấy.”

Phó Hàng cứ như vậy thì tốt hơn.

Anh ấy không biết tôi sắp chết, không biết tôi chạy đến đây.

Một thời gian anh ấy cũng sẽ không còn thời gian nhớ đến một thế thân, anh ấy sẽ an yên hạnh phúc bên canh Lý Gia Kỳ - cô gái mà anh yêu.

“Tiểu Niệm…” - Châu Dã muốn nói gì đó.

Tôi chỉ mỉm cười lắc đầu, không muốn nói tới chủ đề này nữa.

Những ngày cuối đời trôi qua thật nhanh.

Tôi bắt đầu cảm giác không thể chịu đựng được nữa.

Thuốc giảm đau dù có tiêm tăng liều cũng mất hẳn tác dụng, cơn đau ngày càng đến một mức độ không thể chịu đựng được nữa, lúc này… tôi thật sự muốn chết.

Cơn đau đớn dày vò, tôi ngay cả ăn cũng không ăn được nữa.

Tôi với tay lấy cây kéo trên bàn, đặt ở cổ tay… nhưng nghe tiếng Châu Dã mở cửa, tôi lại buông xuống.

Hiện tại, đến thở thôi… cũng khiến tôi đau đớn.

Nhưng… tôi không dám chết trước mặt Châu Dã.

Châu Dã đẩy tôi ra trước cửa, sau đó anh đi nghe một cuộc điện thoại. Một dì hàng xóm nhìn thấy tôi liền đi đến nói tôi thật có phúc, có chồng chăm sóc tận tình.

Tôi chỉ cười không giải thích.

Dì ấy chỉ về căn nhà cách nhà tôi đang ở không xa. Dì bảo cô gái trong căn nhà đó hôm trước cãi nhau ầm ĩ với bạn trai, cuối cùng chọn cách cắt cổ tay ép bạn trai không được chia tay.

Dì ấy lắc đầu: “Sao có thể dùng mạng sống của mình để níu kéo người không cần mình chứ.”

Tôi có chút thương xót cho cô gái ấy, cũng thương xót cho chính mình.

Bởi vì tình yêu sâu sắc đến mức trở thành chấp niệm, mới có thể mang cả tính mạng ra níu kéo.

Bởi vì không được cuộc sống này ưu ái cho tình yêu, cho nên mới khao khát tình yêu.

Nhưng cũng may, cô ấy còn có cơ hội sống, còn kịp thời suy nghĩ lại, còn có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng tôi thì không còn cơ hội nữa.

Chỉ qua thêm một ngày, tôi biết mình đã sắp chết rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Châu Dã nói ngày mai là sinh nhật 25 tuổi của tôi.

Nhắc mới nhớ, từ khi tôi đến đây đã không còn để ý ngày tháng nữa.

Sinh nhật 25 tuổi, tôi không biết mình có thể đón được hay không.

Ngày 10.04.2024

Châu Dã buổi chiều đẩy tôi đi tản bộ một vòng.

Anh chỉ tôi nhìn thấy người ta thả diều ngoài biển.

Anh nói: “Vài ngày nữa anh sẽ đưa em đi thả diều.”

Tôi cười gật đầu đồng ý.

Trời nhá nhem tối.

Châu Dã đưa tôi về nhà.

Anh bế tôi lên giường, sau đó rời khỏi phòng.

Tôi tựa lưng vào vách giường, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Đêm nay có rất nhiều sao, có thể một ngày nào đó tôi cũng sẽ bay đến đó, làm một ngôi sao lẻ loi.

Cơn đau vẫn đang hành hạ tôi, chỉ là tôi ngay cả rên rỉ cũng không còn sức lực.

Tiếng cửa phòng mở ra, Châu Dã trên tay ôm một ổ bánh kem, mỉm cười đi về phía tôi.

“Tiểu Niệm, chúc mừng sinh nhật.”

Tôi mỉm cười nhìn Châu Dã.

Anh đốt lên ngọn nến, đưa về phía tôi: “Tiểu Niệm, em cầu nguyện đi.”

Tôi lắc đầu: “Em không có mong muốn gì cả.”

Hai mắt Châu Dã lại bắt đầu đỏ ửng.

Cũng đúng, khi con người biết họ sắp chết, ngoài mong muốn được sống tiếp, còn có mong muốn gì khác đâu.

Nhưng tôi có lẽ không còn chịu đựng được nữa.

Cơn đau ngày một dữ dội hơn, tôi ngay cả cười để an ủi anh cũng không thể.

Châu Dã tiêm cho tôi một liều giảm đau cuối cùng.

Ngọn nến của chiếc bánh kem cháy hết, tự tắt.

Ngay cả hơi sức để thổi ngọn nến chúc mừng sinh nhật tôi cũng không còn.

Châu Dã lấy trong túi ra một chiếc hộp, anh quỳ xuống dưới nền đất, bên cạnh giường tôi.

“Tiểu Niệm, anh thích em, có thể làm bạn gái anh không?”

Tôi không bất ngờ, tôi luôn biết Châu Dã thích tôi, tôi là ánh sáng của anh ấy.

Ánh sáng của đời tôi là Phó Hàng.

Ánh sáng của Phó Hàng là Lý Gia Kỳ.

Chúng tôi không ai sai cả.

Bởi vì chúng tôi quá chấp niệm với ánh sáng trong lòng mình.

“A Dã, nếu kiếp sau gặp lại, em sẽ trả lời anh, có được không?”

Châu Dã chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay tôi bật khóc.

Còn gì đau đớn hơn biết rõ trạng thái người mình thương sắp rời đi.

Tôi có lỗi với Châu Dã.

Nếu kiếp sau gặp lại tôi sẽ trả ơn anh.

Tôi dành cả thanh xuân tươi đẹp để dành cho Phó Hàng.

Những ngày xấu xí tàn tạ cuối đời lại bắt Châu Dã chăm sóc tôi.

Là vì… Châu Dã thương Tô Niệm.

Trong tình yêu… ai yêu trước chính là kẻ thua cuộc.

Tạm biệt.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play