Tấm lòng son sắt của Đông Phù với chồng mình đã khiến Khương Dao cảm động. Hôm sau lúc Khương Dao vẽ tranh, cô đã có cảm tình với người trong tranh hơn.
Cô ngắm bản phác họa sắp hoàn thành, ánh mắt người đàn ông sáng rực, uy nghiêm, vừa hoài cổ lại anh tuấn, vẻ ngoài gần như hoàn mỹ, cô thầm nhủ: Anh mau khỏe lại đi.
Vốn Khương Dao đã rất nghiêm túc, song bây giờ càng nghiêm túc hơn. Phác thảo đã xong, nhưng Khương Dao lại sửa bản thảo thêm hai ngày nữa.
Người đàn ông như bước ra từ trong tranh.
Khương Dao hài lòng gật đầu: “Xong rồi.”
Bước tiếp theo là phác nền, thêm trắng, tô màu, sửa các chi tiết, cho đến khi hoàn chỉnh giống bức ảnh.
Khương Dao đang cân nhắc đến việc tô màu phản quang…
“Cô Khương!”
Đông Phù lại hưng phấn thốt lên.
Tim Khương Dao giật thót… Có chuyện gì vậy!
Đông Phù xuất hiện trước cửa phòng vẽ, hai mắt sáng ngời không nén được niềm sung sướng, lồng ngực phập phồng, nhìn thẳng vào Khương Dao không nói nên lời.
Khương Dao cẩn thận đặt bút xuống: “Sao vậy?”
Đông Phù bỗng khom lưng, cúi đầu một góc 90 độ: “Cảm ơn cô.”
Gì vậy?
Khương Dao không hiểu gì cả. Cô có giúp anh ta việc gì sao?
Đông Phù đứng thẳng người dậy, anh ta nhìn bức tranh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Cô vẽ đẹp lắm.”
Ồ.
Có thể đừng dọa tôi được không?
Tôi sẽ nghĩ rằng người trên lầu đã qua đời rồi đấy!
Tâm trạng Khương Dao rất khó tả: “Đây là việc tôi nên làm mà.”
“Tôi sẽ chuyển thêm cho cô một triệu nữa!”
Khương Dao hít một hơi… Anh nói gì vậy? !
“Cảm ơn cô rất nhiều vì đã vẽ một bức tranh chứa đầy tình cảm như vậy!” Đông Phù thốt lên với vẻ xúc động: “Cô hãy tiếp tục vẽ như thế nhé.”
Tay Khương Dao run lên vì phấn khích: “Được được, ông chủ, tôi sẽ phát huy hơn nữa!”
Ở một nơi mà cô không nhìn thấy, có một người trong suốt đứng sau tấm vải vẽ. Anh mặc một chiếc áo choàng màu trắng ấm áp, tay áo rộng, viền áo có những đường kẻ màu vàng nhạt lấp lánh. Thân hình cao lớn, thẳng tắp, sừng sững khiến người khác phải ngước nhìn.
Anh đứng trong bóng tối, quanh người tỏa ánh sáng mỏng, linh thiêng bất khả xâm phạm. Anh đã cường tráng hơn, dồi dào năng lượng và sắp sửa thành hình.
Mặc dù chỉ có Đông Phù mới có thể thấy điều này.
Như vậy cũng đủ rồi.
Hai ngày.
Từ sau khi bị thương, Thần đã biến thành một chùm sáng nhỏ, vậy mà Khương Dao chỉ mất hai ngày để ngài ấy quay trở lại dáng vẻ ban đầu.
Đông Phù đưa ra một quyết định đó là…
Khiến Khương Dao yêu Thần.
Càng sớm càng tốt.
Lúc Đông Phù hạ quyết tâm, vị thần đằng sau tấm vải vẽ đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.
Một giọng nam uy nghiêm vang lên giữa căn biệt thự yên tĩnh: “Hãy cứ làm việc ngươi nên làm.” Dư âm vang vọng.
Đông Phù cung kính gật đầu với vẻ mặt kính cẩn.
Bảo vệ Thần, là chức trách của anh ta.
Sáng hôm sau, một triệu NDT đã được chuyển vào tài khoản. Khương Dao bị âm báo tin nhắn đánh thức.
Zhihu: Cảm giác sáng mở mắt nhận được một triệu NDT là thế nào?
Khương Dao: Tự cấu mình nhưng không đau, tôi cứ ngỡ là giấc mơ.
Cô lững thững bước xuống lầu thấy Đông Phù đứng bên bàn ăn mỉm cười với cô.
Khương Dao cũng cười lại: “Chào buổi sáng, tôi ngủ rất ngon, còn anh thì sao?”
“Tôi cũng vậy.”
Cả hai người đều có tâm trạng tốt, như thời tiết tươi đẹp ngày hôm nay vậy.
Ăn sáng xong, Khương Dao đi vẽ tranh, Đông Phù theo sau cô: “Tôi có thể chiêm ngưỡng quá trình cô vẽ tranh được không?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt Khương Dao ôn hòa, điềm đạm nói: “Rất vinh hạnh.”
Cô cầm bút lên, Đông Phù kính cẩn đứng sang bên cạnh.
Khương Dao nhìn vào bản vẽ, nghĩ đến một triệu “tiền thưởng” mà phấn khích đến run hết cả tay…
Đông Phù ngại ngùng: Vẻ đẹp của Thần, khó ai có thể cưỡng lại.
Khương Dao hít một hơi thật sâu, giữ vững tay và thả nét bút xinh đẹp đầu tiên… tuyệt, tôi có BMW rồi.
Đông Phù mỉm cười nhìn Khương Dao vẽ tranh. Khương Dao lại chăm chú ngắm nhìn bức vẽ, người đàn ông trong tranh nồng nàn nhìn Khương Dao.
Cô ấy và Thần rất xứng đôi.
Đông Phù thầm nghĩ, tôi thề với vinh quang của thần thụ* Phù Tang.
*Thụ ở đây mang nghĩa là cây, nguyên hình của Đông Phù sẽ kể đến sau này là một cái cây đại thụ khổng lồ chứ không phải là công hay thụ trong đam mỹ gì đâu nha.
5 giờ chiều, tiếng chuông đã điểm.
Khương Dao tự giác đặt bút xuống.
Đông Phù bước tới giúp cô dời bàn vẽ: “Trong vườn hoa có chuẩn bị đồ ăn nhẹ. Hoa hồng đã héo nên tôi đã thay bằng hoa cẩm tú cầu. Cô có thể ngắm thử xem.”
“Cảm ơn.”
“Nếu anh không phiền vậy thì lát nữa tôi sẽ qua đó.”
“Tất nhiên là không rồi.”
Hai người ngồi thưởng thức bữa trà chiều trong vườn hoa mới được tân trang lại. Cây hoa cẩm tú cầu có những cành lá xum xuê tạo thành từng chùm lớn nhỏ, điểm màu xanh, hồng, trắng và tím, đóa hoa to như những quả bóng. Gió khẽ thoảng qua, hoa lá đung đưa theo làn gió mang vẻ nên thơ khác lạ.
“Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện.” Đông Phù nói.
“Được thôi.” Khương Dao thỏa mãn nhắm mắt lại, chóp mũi vương vấn hương trà.
“Cách đây rất lâu, có một người không gì là không làm được, nhận được sự ngưỡng mộ của hàng vạn người.”
Hoàng đế à? Khương Dao ngáp một cái.
“Ngài ấy làm rất nhiều chuyện vì mọi người, mà mọi người cũng không thể không có ngài ấy.”
Khương Dao mơ màng sắp ngủ.
“Một ngày nọ, có một kẻ xấu muốn làm tổn thương mọi người, ngài ấy phát hiện ra đã chiến đấu với kẻ xấu rất lâu, cuối cùng đã đánh bại được hắn.”
Thật là thô thiển. Từ khi lên năm tuổi, Khương Dao đã không còn nghe chuyện cổ tích ngây thơ như vậy nữa. Đông Phù đang bày trò gì thế?
“Cô cảm thấy như thế nào?”
Hửm?
Khương Dao cố ngăn cơn buồn ngủ, đối mắt với Đông Phù.
Đông Phù nhìn cô đầy hiền từ: “Cô cảm nhận như thế nào về ‘người’ trong câu truyện đó?”
Một người tốt đánh bại một kẻ xấu – là câu chuyện này hả?
“Người tốt rất tốt? Kẻ xấu rất xấu xa?”
“Người tốt đó tốt ra sao?” Đông Phù vui mừng hỏi.
Sao tôi biết được? Dấu chấm hỏi nghi vấn đã làm cơn buồn ngủ của Khương Dao biến mất. “Rất… rất tốt?”
“Cô nói cụ thể hơn đi.” Đông Phù khích lệ cô.
Câu chuyện của anh vốn không cụ thể, anh còn muốn bình luận cụ thể như nào nữa?! Khương Dao nghĩ, e rằng Đông Phù là đồ ngốc! Cô lại nghĩ đến một triệu NDT, Khương Dao lập tức thay đổi thái độ… không, không phải vấn đề của Đông Phù, sao cô có thể cho rằng đầu óc của Đông Phù không bình thường chứ, rõ ràng là cô chưa suy nghĩ cẩn thận.
“Người đàn ông đó thật dũng cảm, mạnh mẽ, có cống hiến lớn lao và tinh thần hy sinh cao cả. Chàng đơn phương độc mã, một mình xông pha, thật đáng tiếc nhưng cũng rất đáng kính trọng! Xứng đáng lưu truyền trăm năm, để mọi người luôn nhớ về!”
Đông Phù dường như bị cảm động, đôi mắt sáng lấp lánh hơn bình thường: “Đúng vậy, đáng để người ta mãi tưởng nhớ tới ngài ấy.”
Khương Dao nghĩ: Đông Phù đúng là một kẻ ngốc.
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi…” Không còn gì nữa.
“Nếu là cô, cô có thích ngài ấy không?”
“Thích, thích chứ.” Khương Dao gật đầu như giã tỏi: “Ngài ấy hoàn toàn là hình mẫu lí tưởng của tôi.”
Đông Phù hài lòng.
Anh ta khẽ cười: “Thần nhất định sẽ ban cho cô một người chồng như vậy.”
“Đội ơn Thần quá.” Khương Dao hoàn toàn từ bỏ chuyện phản kháng: “Nếu không lấy người như vậy chắc tôi sẽ độc thân cả đời mất.” Tôi chỉ nói nhảm thôi, Thần đừng xem là thật.
Đông Phù đứng dậy như thể đã hoàn thành một chuyện vĩ đại gì đó, anh ta khẽ cúi đầu chào Khương Dao: “Cô nghỉ ngơi thêm đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
“Anh đi thong thả.” Khương Dao cảm tạ trời đất.
Hôm sau, Đông Phù lại bảo muốn kể cho cô nghe một câu chuyện nữa.
Khương Dao mỉm cười: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Cách đây rất lâu, có một người không gì là không thể làm được và nhận được sự ngưỡng mộ của hàng nghìn người.”
???
Anh vẫn muốn kể lại câu chuyện hôm qua đấy à, thế thì một triệu NDT không đủ đâu!
“Ngài ấy và một người yêu nhau.”
Khương Dao thở phào nhẹ nhõm… may quá, may quá, không phải là câu chuyện hôm qua.
“Sau khi người yêu của ngài ấy qua đời, ngài ấy đã chờ rất lâu, rất lâu, chẳng yêu thêm một ai nữa.”
Ồ.
“Cô cảm thấy sao?”
Khương Dao: “…” Tuyển tập truyện cổ tích ba câu à?
Đông Phù nhìn cô đầy mong đợi.
Khương Dao thở dài, nói: “Người này đúng là si tình, một lòng một dạ, làm người yêu của anh ta có lẽ là điều hạnh phúc nhất. Anh ta hẳn là người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn lấy làm chồng. Anh ta quá tốt đẹp, quá chung tình! Thật đáng ngưỡng mộ! Anh ta xứng được mọi cô gái thương nhớ! “
Đông Phù cảm động: “Đáng…” Ánh mắt sắc bén, “Nếu là cô, cô sẽ thích anh ta sao?”
“Đừng có đùa!” Khương Dao nghiêm mặt: “Tôi nào có diễm phúc đó!”
Đông Phù đứng thẳng lưng, trịnh trọng bảo: “Thần nhất định sẽ cho cô một người yêu như vậy.”
“Tôi rất mong đợi.” Khương Dao vụng về làm dấu chữ thập: “Nếu không kết hôn với người như vậy tôi sẽ độc thân cả đời.” Tôi đang nói nhăng nói cuội đấy, Thần đừng coi là thật.
Đông Phù hài lòng rời đi.
Ngày thứ ba, Đông Phù lại bảo rằng anh có một câu chuyện muốn kể cho cô.
Khương Dao: “Có phải bắt đầu từ “Rất lâu trước đây, có một người đàn ông rất tài giỏi và được hàng nghìn người ngưỡng mộ?”
Đông Phù ngạc nhiên: “Cô mê bộ truyện này rồi phải không?”
“… Không.” Còn cách tính tiền nào khác cho việc nghe kể chuyện không?
Cuối cùng, Khương Dao lại nghe câu mở đầu quen thuộc: “Rất lâu trước đây, có một người không gì là không thể làm được, được hàng nghìn người ngưỡng mộ.”
Chỉ ba câu, Khương Dao đã quay đi chỗ khác.
“Người yêu của anh ấy cuối cùng cũng đầu thai.”
Rồi họ yêu nhau. Khương Dao yên tâm bắt đầu muốn bình luận.
“Kẻ xấu cũng xuất hiện.”
?
“Người tốt nên đi tìm người yêu hay là đánh bại kẻ xấu đây?” Đông Phù hỏi.
Họ nhìn nhau.
Chuyển từ đề bài cảm nghĩ sang vấn đáp à?
“Ý cô sao, cô Khương?”
Khương Dao: “Vừa yêu đương vừa đánh kẻ xấu?”
Đông Phù mỉm cười: “Được, tôi sẽ nói lại với ngài ấy.”
Khương Dao: “…”
Đông Phù chuẩn bị rời đi.
Khương Dao thận trọng hỏi: “Mỗi ngày kể những câu chuyện này anh có cảm thấy thoải mái hơn không?” Nếu là có, vậy cô vẫn sẽ kiên trì lắng nghe.
Đông Phù không hiểu cô đang hỏi gì, anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời, “Tất nhiên rồi. Kể những câu chuyện này khiến tôi nhớ đến rất nhiều chuyện.”
“Được.” Khương Dao đồng ý.
“Đáng tiếc là đã kể hết chuyện xưa rồi.”
Khương Dao sửng sốt.
Đông Phù thở dài: “Một câu chuyện mới đang xảy ra.”
Khương Dao không biết đáp lại như thế nào.
Đông Phù đột nhiên nói: “Cô Khương, cô muốn yêu đương không?”
“Hả?”
“Đối phương rất tốt, trên thế gian này chỉ có một người như vậy. Người ấy mạnh mẽ, thủy chung và một lòng một dạ. Ngài ấy hoàn toàn là mẫu người mà cô ngưỡng mộ.” Cô còn run tay vì vẻ ngoài điển trai của người ấy.
“Anh ta có giàu không?”
Đông Phù khựng lại: “Không.” Anh ta giải thích: “Ngài ấy không cần tiền.”
Không cần tiền? Khương Dao hỏi: “Anh ta làm gì vậy?”
Đông Phù dừng lại một chút: “Ngài ấy không làm gì cả.”
“…” Khương Dao cười, “À cảm ơn, cơ mà tôi vẫn còn trẻ lắm, chưa muốn yêu ai.”
Đông Phù đang định phản bác, ánh mắt đảo qua sau lưng Khương Dao, lập tức dừng lại.
Một hình dáng trong suốt đang nghiêm túc đối mặt với anh ta. Áo choàng tay rộng không gió mà bay, ánh sáng nhẹ làm nổi bật dáng người của anh, đôi mắt trầm lắng, khuôn mặt như ẩn như hiện dưới vầng sáng.
Đông Phù không ngờ đụng phải ánh mắt anh.
Thần đang nổi giận.
Đông Phù cúi thấp đầu yên lặng nhận tội.
Ba giây sau, hình dáng trong suốt ấy biến mất.
Đông Phù lùi lại một bước, hơi cúi đầu chào Khương Dao, “Xin lỗi, tôi đã vượt quá khuôn phép rồi.”
Khương Dao lắc đầu: “Không sao.” Thật quái đản.
~*~