Lúc này Khương Dao chỉ nhớ đến việc đêm qua mình đi tắm, cô hoàn toàn không biết mình đang trong địa bàn của Thần, lại còn cởi sạch, khỏa thân!
A a a a a —-
Giờ cô đã hiểu vì sao đêm qua nước lại sôi vậy rồi: “Lưu manh — Đồ lưu manh” Khương Dao chạy vòng quanh cây trúc, hai tai đỏ bừng như hai cái bàn ủi: “A a a a a…”
Chó trắng giật nảy mình, từ tò mò chuyển sang lo lắng, nó chạy đến bên cô sủa “Gâu”. Khương Dao không thiết tha gì nữa, tâm trí đắm chìm trong sự xấu hổ đến phát khóc.
Một lúc sau, cô thẹn quá hóa giận chỉ vào cây trúc, mắng: “Rõ rành rành là Thần, thế mà bị rượu dưới phàm đánh say khướt thế à? Uống rượu để quên tình, uống nhiều hại thân, với cả tôi thất tình chứ có phải anh đâu, anh uống rượu làm cái gì hả? Uống say sao không ngủ đi? Say mèm ra đấy ai lo? Rồi lỡ anh trượt tay ném nhầm tôi xuống Địa Ngục, chiến trường hay động ma quỷ gì đấy… thì bây giờ tôi làm sao đây hả?”
Khương Dao hà hơi, cắn răng nói: “Chờ đấy, đợi tôi thoát khỏi đây thì biết tay!”
Cô thở hổn hển tách măng, tách đến khi nào không tách được nữa mới thôi. Chó lớn nhảy ra khỏi đầm giũ sạch nước, sau đó một người một chó ra về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT