“Tình yêu là đi qua cánh đồng lúa mì để hái những bông lúa to nhất và ngon nhất trên đường đi rồi quay trở lại, nhưng có một quy luật, bạn không thể quay lại và chỉ được hái một lần.”
Dương Tịch Nguyệt sẽ không vì Trần Hoài Dữ thích con gái tóc dài mà không thích cậu nữa. Nếu thích dễ dàng buông bỏ như vậy, vậy thì cũng không thể gọi là thích.
Tình yêu của Dương Tịch Nguyệt là thầm lặng, bền bỉ và lặng lẽ.
Dương Tịch Nguyệt trong khoảng thời gian đó tâm tình không tốt lắm, không nói chuyện nhiều, cũng không thích cười nhiều, rất nặng nề. Lưu Tĩnh Vũ cảm thấy tâm tình của Dương Tịch Nguyệt không được tốt, nhưng Dương Tịch Nguyệt ngày thường cũng không thích cười nói nhiều, cũng không để ý quá nhiều. Chỉ là bình thường, chú ý cô nhiều hơn một chút.
Buổi sáng trước tiết thứ hai, hầu hết các học sinh còn buồn ngủ trong tiết đầu đã dần tỉnh dậy.
"Này này này,Cuối tuần tuần trước giáo viên Ngữ Văn bảo chúng ta về viết lại bài văn, các cậu đã viết xong chưa?” Bàng Hàn Văn đẩy ghế của Lưu Tĩnh Vũ ở trước mặt cậu.
Cuối tuần trước bài văn lần đó, hầu hết mọi người trong lớp đều không xem kĩ yêu cầu của đề, bài văn đều viết lệch đề, giáo viên ngữ văn yêu cầu bọn họ cuối tuần khi về nhà viết lại, thứ hai trước khi lên lớp sẽ thu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play