Một buổi sáng cuối tuần, Tử Tinh mặc lên mình một chiếc đầm xinh đẹp, gương mặt bầu bĩnh lộ rõ hai núm đồng tiền không biết vì sao lại không ngớt được cười, lon ton chạy tới nhà Thẩm Mặc. Vì muốn tạo sự bất ngờ cho cậu nên cô quyết định không đi bằng cửa chính mà rón rén đột nhập, bắc thang ngay chính cửa sổ ở phòng Thẩm Mặc.
Bởi vì đã quen với những trò đùa táo bạo này nên đối mặt với độ cao của tầng hai so với mặt đất cũng không thể khiến cô bé của chúng ta cảm thấy sợ hãi.
' cốc cốc ', tiếng gõ cửa xổ khiến Thẩm Mặc đang say sưa với giấc ngủ đột nhiên tỉnh giấc. Có lẽ đối với cậu, tiếng gõ này quá đỗi quen thuộc, nó giống như báo hiệu ngày hôm nay của cậu chắc chắn sẽ có điềm.
Thẩm Mặc uể oải xoay người đi rồi lấy gối bịt tai lại, giả vờ như không nghe thấy gì hết, cậu nhắm chặt hai mặt niệm hồi lâu thì không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa. Nghĩ rằng, Tử Tinh đã rời đi nên cậu thở phào, từ từ mở mắt.
..."
Mặt đối mặt, Tử Tinh chớp mắt liên tục sát gần gương mặt đang còn ngái ngủ của Thẩm Mặc, cô nghiêng đầu cười ngây ngốc:" Hi."
Cậu giật mình hoảng hốt ngồi dậy ngay lập tức lùi về phía sau, chắc vì vừa đối mặt với crush lên hai bên má của Thẩm Mặc bất giác ửng đỏ, cậu chuyển hướng ánh mắt, lấy tay che đi phần khuôn mặt đang ngại ngùng của mình, giọng nói lắp bắp:" Cậu..cậu sao tùy tiện vào nhà người khác vậy hả? "
Cô khó hiểu ngồi bệt xuống đất, lắc lư cơ thể đáp:" Tùy tiện là sao chứ? Đồ khổng cẩu nhà cậu ngủ nhiều quá nên bị ngốc rồi à, bình thường thì tôi vẫn vậy mà. Không phải bác gái cũng đã nói nhà cậu cũng như nhà tôi, cứ thoải mái ra vào. "
Tác giả: Sớm muộn cũng là nhà zợ hoi.
" Nhưng dù gì cũng là nhà tôi. Cậu chưa nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?...
" Nghe rồi thì sao mà chưa nghe thì sao? Tôi với cậu là bạn thân có gì mà phải thụ thụ bất thân chứ, ăn nói xà lơ ghê..!", Tử Tinh nhún vai thản nhiên nói.
Thẩm Mặc có chút sực tỉnh khi nghe thấy hai từ 'bạn thân', vẻ mặt bàng hoàng đầy thất vọng hằn trên phần mày cau có của cậu, giọng nói khinh khỉnh đáp:" À, mà tôi quên đồ rùa nhà cậu là con trai nhưng hệ điều hành lại là nữ.."
Ánh mắt cô trở nên phẫn nộ, nhìn cậu bằng nửa con mắt, cô ứng nghẹn giọng:" Vậy thì sao?.. Cậu ái ngại về điều đó à?
Thẩm Mặc cảm nhận được điều gì đó sai sai, cậu hoảng loạn dứt câu:" Không...ý tôi.."
Chỉ định là đùa cho vui ai ngờ hoá ra lại khiến cô tổn thương lòng tự trọng của mình. Pha này hết cứu roài.
Tử Tinh tối sầm mặt lại, khó chịu nói:" Cậu quá đáng lắm!..Chả hiểu cảm nhận của tôi và luôn tự cho rằng mình là đúng. "
Không kìm nén được cảm xúc, bất giác cô cảm thấy bâng khuâng hụt hẫng, nước mắt cứ vậy mà tuôn ra lăn xuống hai bên má, đẫm dần xuống vạt áo.
Thẩm Mặc sững sờ đến ngẩn người nhìn cô với vẻ mặt khó thể tin nổi. Bởi bình thường vẻ ngoài của cô mà cậu biết là một cô gái mạnh mẽ, tự tin và rất là nam's tính's, phải nói rất khác với tụi con gái hay tỏ ra mình bánh bèo.. Kể cả trước những kẽ bắt nạt cô cũng không bao giờ yếu thế..
Cậu cũng biết dù cô có ốm nặng đến mức nào hay bị đánh bầm tím cả cơ thể thì cũng chưa bao giờ cậu nhìn thấy Tử Tinh rơi một giọt nước mắt nào.. Vậy mà.. có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc được nhìn thấy..
Vì phần tính cách đó của Tử Tinh nên có lẽ không ai một ai có thể thấu hiểu được cảm giác của cô bé trưởng thành, có suy nghĩ thấu đáo trước tuổi ấy. Bản cô cũng là con gái nhưng không bao giờ tỏ ra yếu đuối hay nép vế trước một ai vì cô biết nỗi sợ sẽ dồn dập đến nếu cô không tự vượt qua chính mình.
Tử Tinh vừa khóc, vừa trách móc Thẩm Mặc:" Chúng ta là bạn nhưng thực ra chỉ có tôi là ảo tưởng điều đó thôi.."
" Không những tránh mặt tôi mà khi ở trường tôi muốn bắt chuyện với cậu lại đuổi tôi đi còn lạnh nhạt nói như thể chúng ta không hề quen biết. Cậu biết lúc đó tôi rất buồn không? "
Vừa muốn vươn tay ra dỗ dành, vừa muốn ôm cô để an ủi nhưng cậu lại có chút 'sợ' không thể đối mặt với chính cảm xúc của mình.
Thẩm Mặc thấy có lỗi vì không ngờ những hành động đó của cậu lại khiến cô buồn lòng như vậy, mặc dù rất muốn giải thích nhưng có lẽ cậu vẫn còn ngập ngừng điều gì đó nên chỉ biết im lặng, bờ môi khẽ run vì tiếng sụt sùi của cô khiến ruột gan cậu cứ cồn cào một cách khó chịu, tâm trạng cậu trở nên vặn vẹo, lòng thầm dằn vặt:" Cũng tại vì mỗi lần gặp cậu là tim tôi như muốn nổ tung, tâm trạng tôi căng thẳng và bối rối lắm vì thế nên tôi mới luôn tìm cách để tránh mặt cậu mọi nơi... Không những vậy, bản thân tôi không phải muốn ngó lơ cậu mà vì tôi không muốn cậu tiếp xúc với những đứa con trai khác. "
" Bản thân tôi không đủ can đảm để nói ra những gì đang suy nghĩ.." ( trạng thái tiềm thức)