"A a a!"
Trong đêm tối, tiếng la thất thanh của một người nào đó, văng vẳng trong không gian. Nguyễn Tinh Nhã tất nhiên sẽ không hét toáng lên như vậy, cậu còn chưa muốn làm cá lồng đèn* đâu.
*Là loài cá có một bộ phận nhô ra phát sáng ở trên đỉnh đầu, như một mồi nhử
Cộp! Cộp!
Tiếng giày cao gót vang lên, cách một cánh cửa tủ, nhưng cậu lại cảm nhận được hơi lạnh thấm vào ruột gan.
Tư Tư nghe âm thanh kia, chắc chắn đã rời đi rồi đúng không?
...
Nguyễn Tinh Nhã lợi dụng thông báo của hệ thống xem thời gian, nhiệm vụ mới đó mà đã qua 8 phút, chỉ cần chịu đựng thêm 8 phút nữa thôi.
Nhưng trong tủ bí bách quá, mùi mục rữa cùng với mùi quần áo cũ làm cậu sắp thở không nổi. Nếu bây giờ mà bạn tiểu cường có nhảy ra, chắc cậu bất tỉnh mất.
Cậu không có thói sạch sẽ quá mức, nhưng cũng không thích ở bẩn.
*Tiểu cường=Con gián
Còn 7 phút.
6 phút.
5 phút.
...
Cạch.
Nguyễn Tinh Nhã đẩy cửa bước ra ngoài, đưa mắt nhìn trước mặt, không thấy Tư Tư mới nhẹ nhõm thở ra.
"Phù...tốn cả lít tuổi th-"
Tí tách.
Tí tách.
Giọt nước từ đâu nhiễu xuống sàn nhà.
Nhà dột còn gặp mưa?
Không đúng, chung cư có 4 tầng, mà cậu đang ở tầng 3, nhà của ông lão quản lý.
Nguyễn Tinh Nhã lăm lăm nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, mồ hôi lạnh chảy xuôi.
Trên trần nhà chếch qua phía bên phải, chỗ đó đang phát ra tiếng tí tách. Bình thường, đằng trước cửa tủ quần áo sẽ có một tấm gương lớn hình chữ nhật, để chủ nhân có thể soi toàn diện, thiết kế tiện nghi lại còn đẹp.
Thứ phản chiếu trong gương, là một nùi màu đen nhìn không rõ nhân dạng, toàn thân đỏ đậm. Màu đỏ không phải là do nó mặc váy màu đỏ, mà là máu, máu tươi có mùi tanh. Hai hốc mắt không có tròng mắt, chỉ lỗ trống, máu đang chảy ra, hai tay hai chân của nó hệt như thằn lằn, bấu vào vách tường, cái đầu xoay 180 độ so với thân, mái tóc khô quắc như rễ cây cứ như vậy thòng thả xuống.
Từng tiếng la hét như bị kẹt trong vòm họng, khó thở đến độ không thể ú ớ thành lời.
Nguyễn Tinh Nhã lần nữa hận mình mắt sáng như đuốc, cậu nên bị cận mới đúng.
"..." Phen này đắp chiếu cuộc đời thật rồi.
Ma chứ có phải phóng viên đâu làm gì mà kiên nhẫn dữ vậy má!
Tư Tư không có ngay lập lao vào cắn xé Nguyễn Tinh Nhã, mà là nhìn chằm chằm đánh giá.
Cậu ngay lập tức nhớ tới cọng rơm cứu mạng 15 phút của mình, trong đầu xẹt qua hơn một ngàn tác phẩm văn học.
"..."
Văn học cũng đâu có trừ ma được đâu! Một câu vãn sanh chú cũng hơn 20 từ!
Chó hệ thống tao hận mày!
Nguyễn Tinh Nhã đứng im tại chỗ gần 2 phút đồng hồ, thấy nó không vồ thẳng mặt mình, từ từ đưa lưng về phía cửa, bước lùi, chân đụng phải cạnh giường cũng không dám hó hé, từng bước nhỏ lùi lại, lùi lại.
Còn 3 phút nữa.
Cậu biết ngay là có hiệu quả khi mặc váy mà.
Nhắc nhở của hệ thống, chính là cửa sống. 'Đàn ông đi hai chân' cụm từ này. Không thể tự nhiên mà què được, cho nên cậu tranh thủ lúc trốn ở trong tủ, mượn váy của Tư Tư mặc một lát.
Nguyễn Tinh Nhã tự thôi miên chính mình: Là con gái thật tuyệt vời.
Cộp.
Được ông quản lý cho phép ở cùng, cậu vì biểu đạt mình là người có văn hóa cho nên không có đi giày vào nhà người ta, mà để ở bên ngoài. Chân trần giẫm trúng miếng ván gỗ gãy, cảm giác siêu thốn, làm cậu muốn kêu cha gọi mẹ.
Tư Tư bò trên vách tường dõi theo từng chuyển động của cậu, tầm mắt bất di bất dịch, chầm chậm bò tới, không để con mồi khuất bóng.
"!"
Nguyễn Tinh Nhã mồ hôi ướt trán cũng không rảnh vuốt, nhịn đau bước một bước cuối cùng, thoát ra khỏi căn phòng của Tư Tư.
Hít sâu vài hơi, ngay lập tức nâng chân chạy rối rít.
A a a! Thấy ghê quá má ơi!
Phòng của Tư Tư nằm ở sát tường phía đông, bên cạnh là phòng ngủ của ông bà cụ, kế tiếp nữa là phòng của bé Bảo.
Cậu cũng không đầu không đuôi mà chạy, mục tiêu chính xác hướng tới cửa chính. Nhà này có ma, sao cậu dám ở.
Chạy ngang qua bàn thờ để di ảnh của Tư Tư, Nguyễn Tinh Nhã tinh mắt phát hiện, bên trong khung ảnh lồng kính trống trơn, cùng với phông xanh.
Vậy nghĩa là, Tư Tư từ trong ảnh thờ bò ra tìm người chơi là đàn ông rồi giết?
...
Không phải, cậu lập tức vất suy nghĩ này đi.
Vậy là...?
Đến cửa trước, còn chưa chờ cậu tiếp tục suy luận thì ánh vào mí mắt là thân ảnh trắng tinh, chân không chạm đất của Tư Tư. Cô ta như một làn khói vật vờ bồi hồi trước cửa, làn tóc đen dài, cùng gương mặt nhợt nhạt không có chút máu.
"...!"
Nguyễn Tinh Nhã bị hù cho nấc lên, muốn té xỉu.
Tư Tư nhắm thấy mục tiêu, lượn lờ bay đến, biểu cảm thống khổ, dường như sắp tan biến: "Cầu...xin cậu...Hãy...giúp...tôi!"
Giúp gì má, tui sắp bị chị hù bay tim rồi!
Nhưng, đây cũng là Tư Tư, kia cũng là Tư Tư, rốt cuộc có bao nhiêu Tư Tư vậy trời?