Trong tửu lầu, chưởng quầy sắc mặt đầy lo lắng, đi đi lại lại không ngừng.

Đại trù ngồi ở ghế bên cạnh cũng lo lắng không kém, nhưng nhìn chưởng quầy đi đi lại lại cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Ta nói ông a lão Triệu, ông ngừng được chưa, lượn đến mắt ta cũng hoa luôn rồi.”

Chưởng quầy đột nhiên dừng bước, hét với ông, “Ông còn nói nữa, còn tự nói mình là đại trù rất giỏi thế mà đến mấy món ăn cũng làm không ra.”

Đại trù nhảy dựng lên, cãi lại, “Ta làm không ra? Ông nói xem bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, có cái gì mà ta làm không ra chứ?”

Chưởng quầy trợn mắt, “Làm được ông làm đi, sao còn để ta đi nhờ người khác?”

“Ông…”

Đại trù bị nói đến thốt không ra lời, ngồi bệt xuống ghế, lớn tiếng oán hờn, “Ta là đại trù ở tửu lầu không phải trù nương trong phủ nhà ai, những món ăn trong ngày của nữ nhân ta làm sao biết làm chứ?”

“Tổ tông của ta ơi…”

Chưởng quầy vội chạy đến trước mặt lấy tay bịt lại miệng của ông, thần sắc hoảng loạn, “Vị gia đó có lai lịch thế nào ông không biết sao, ông còn dám nói những lời như vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng, truyền đến tai của hắn, ông đến cơm cũng không có mà ăn nữa đâu.”

Đại trù sắc mặt lập tức trắng nhợt, lưng đổ mồ hôi.

Chưởng quầy buông tay, thở dài một hơi rồi ngồi lên ghế.

Ngồi xe ngựa đến tửu lầu, vừa xuống xe, người làm trước cửa nhìn thấy nàng, không kịp chào hỏi trực tiếp quay người chạy vào trong.

Hạ Hi nhíu mắt.

Đợi Kỳ Nhi xuống xe, dắt theo cậu vừa bước được hai bước, tiếng bước chân liền vang lên trong tửu lầu, sau đó là chưởng quầy và đại trù xuất hiện trước mặt nàng, giống như là được cứu tinh vậy, “Phu nhân, người cuối cùng cũng tới rồi.”

Hạ Hi ngừng bước, mỉm cười dò hỏi, “Chưởng quầy, Lý đại trù, không biết hai vị tìm ta có việc gì?”

Đại trù mở lời trước, “Phu nhân à, chúng ta gặp phải việc khó cần có sự giúp đỡ của người.”

Chưởng quầy còn có chút bình tĩnh, làm động tác mời, “Phu nhân mời vào trong, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”

Đại trù ý thức được bản thân vội vàng quá rồi, “Đúng, đúng, đúng, mời vào trong, mời vào trong.”

Ba người tới căn phòng hồi nãy chưởng quầy và đại trù ngồi.

Chưởng quầy sai người đem lên trà và điểm tâm, chăm sóc tận tình cho Kỳ Nhi mới quay người nói với Hạ Hi, “Phu nhân, không giấu gì người, chúng ta gặp phải chuyện khó, muốn nhờ phu nhân người giúp đỡ.”

“Người nói đi.”

Chưởng quầy suy nghĩ một chút mới mở lời, “Phu nhân có biết Lạc Trần sơn trang hay không?”

Hạ Hi lắc đầu, “Không biết.”

Chưởng quầy ngừng một chút, sau đó nghĩ tới Hạ Hi chỉ là một phu nhân không biết tới Lạc Trần sơn trang cũng là lẽ thường tình liền giải thích, “Chủ nhân của Lạc Trần sơn trang là một vị quý nhân, trước đây sống ở kinh thành, sau đó nghe nói bởi vì sức khoẻ nên mới tới Lạc Trần sơn trang để tĩnh dưỡng, vài ngày trước còn qua tửu lầu của chúng ta dùng cơm, chính là lần nhờ phu nhân người giúp đỡ trước đó.”

Hạ Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy thần sắc Hạ Hi không thay đổi gì, chưởng quầy nghĩ một hồi rồi nói tiếp, “Hôm nay quý nhân sai người tới chuyển lời, nói trong sơn trang có người mới sinh xong, nói tửu lầu của chúng ta phái người qua đó làm cơm. Nhưng người cũng biết đó, chúng ta đây là tửu lầu, làm gì biết làm những món ăn đó. Nhưng nếu như không làm, đắc tội với quý nhân, tửu lầu của chúng ta cũng buôn bán không nổi nữa, nghĩ đi nghĩ lại, chúng ta chỉ đành mặt dày đến nhờ phu nhân giúp đỡ.”

“Ta cũng biết được vài món nhưng sợ là quý nhân sẽ không…”

Hạ Hi chưa nói xong, chưởng quầy vội vàng cắt lời, “Biết làm là được, biết làm là được.”

Đại trù cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Hi cũng rất hào phóng, “Ta viết ra cho hai người.”

“Không, không, không…”

Chưởng quầy xua tay, “Không biết phu nhân có thể cùng chúng ta đi một chuyến tới sơn trang hay không?”

“Ý của chưởng quầy là?”

Chưởng quầy lấy ra một tập ngân phiếu đặt lên bàn, “Bất luận thế nào, nhờ phu nhân giúp đỡ cho.”

……

Xe ngựa dừng trước cửa Lạc Trần sơn trang, chưởng quầy xuống xe trước, đợi Hạ Hi và Kỳ Nhi cũng bước xuống, ra hiệu hai người dừng lại, ông tiến lên trước, chắp tay với người canh cửa, “Làm phiền thông báo một tiếng, nói người của Duyệt Lai tửu lầu đã tới rồi.”

Người canh cửa đánh giá ông một chút rồi quay người vào thông báo, rất nhanh liền quay lại, “Vào đi.”

Ba người theo vào trong.

Sơn trong rất lớn, cầu nhỏ trên hồ, đình đài lầu các gì cũng có.

Theo phía sau người canh cửa, chưởng quầy rất tập trung không ngó ngang dọc, còn Hạ Hi thì vẫn đánh giá cảnh sắc ở xung quanh.

Dẫn mấy người họ tới trước mặt một nam nhân trung niên, dừng bước, người canh cửa thái độ cung kính, “Quản gia, người đưa tới rồi.”

Quản gia vẫy tay, người canh cửa lui ra.

Ánh mắt quản gia rơi vào trên người Hạ Hi và Kỳ Nhi, đánh giá một chút, mới nhìn sang chưởng quầy, chau mày, “Đây là người trong tửu lầu của các người?”

Chưởng quầy cúi đầu, “Hồi lời quản gia, đây là một người thân thích của nhà ta, thường ngày hay làm những món ăn như vậy cho các vị phu nhân của các gia đình, kinh nghiệm rất phong phú.”

Quản gia lần nữa đánh giá Hạ Hi một lượt, quay người, “Theo ta.”

Dẫn mấy người họ tới trước trù phòng, “Đây là trù phòng, nếu như ngươi có kinh nghiệm vậy thì cũng không cần nói nhiều, vào làm cơm đi, làm tốt sẽ có thưởng?”

Hạ Hi đứng yên không nhúc nhích, “Không biết ta có thể xem vị phu nhân mới sinh xong được không?”

Quản gia ánh mắt trở nên sắc bén, “Ngươi muốn làm gì?”

“Những món ăn như vậy mỗi người mỗi khác, các người không để ta xem vị phu nhân đó thì ta không phải bắt tay làm như thế nào?”

Quản gia cau mày, dường như đang suy nghĩ sự chân thật trong lời nói của Hạ Hi.

Chưởng quầy lo lắng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, muốn nháy mắt với Hạ Hi nhưng lại sợ quản gia nhìn thấy rồi hiểu lầm.

Hạ Hi thần sắc bình thường, “Nếu như ta đoán không sai, các người vội vàng tới tìm trù tử của tửu lầu là do vị phu nhân đó không thể cho con bú sữa đúng không?”

Quản gia kinh ngạc thốt lên, “Làm sao ngươi biết!”

Hạ Hi mỉm cười, “Kinh nghiệm.”

Quản gia hơi nhíu mắt, “Ngươi có chắc chắn?”

“Xem qua rồi mới biết.”

Chưởng quầy không biết họ đang nói gì, nhìn quản gia rồi lại nhìn Hạ Hi, vừa muốn mở miệng, quản gia đã quay người, “Ngươi theo ta.”

Hạ Hi dắt Kỳ Nhi đi theo, chưởng quầy vừa muốn dời bước, tiếng của quản gia cất lên, “Ông đợi ở đây, đừng đi lung tung.”

Chưởng quầy liền thu chân lại, nhìn họ đi xa.

Đến trong một sân viện, quản gia đứng lại trong sân, “Như Yên cô nương.”

Rèm cửa vén lên, một nha hoàn từ trong bước ra, “Quản gia.”

Quản gia chỉ Hạ Hi, “Vị này là trù nương được mời tới.”

Như Yên nhìn qua, kinh ngạc kêu lên, “Phu nhân, sao lại là người?”

Quản gia nghi hoặc, “Như Yên cô nương, hai người quen nhau sao?”

“Ngày hôm đó trên đường, phu nhân đột nhiên phát tác, là vị phu nhân này đã giúp đỡ.”

Nói xong, liền cười với Hạ Hi, “Không ngờ trù nương được mời tới lại là người, phu nhân chúng ta hồi nãy còn nhắc tới người nữa cơ.”

Trong phòng truyền tới giọng nói mang theo ý cười, “Là Hạ Hi tới sao? Mau mời vào đây.”

Trong phòng, ấm áp như ngày hè, phu nhân sinh nở nhày hôm đó đang dựa vào đầu giường, sau lưng dựa vào mấy chiếc gối lớn, giữa lông mày tựa hồ có chút mệt mỏi nhưng miệng vẫn nở nụ cười.

Như Yên đáp lời, kéo rèm cửa, Hạ Hi dắt Kỳ Nhi vào, để Kỳ Nhi ở lại chính phòng, nàng thì vào bên trong.

Phụ nhân ngồi thẳng người, trên mặt toàn ý cười, “Ta còn nghĩ qua vài ngày nữa thân thể hồi phục chút rồi phái người đi tìm người, cảm ơn người vì đã giúp đỡ.”

“Phu nhân khách sao rồi, ta đã có được thù lao rồi.”

Nói rồi tới trước mặt phụ nhân, ánh mắt rơi lên người hài tử nằm bên cạnh bà, nhỏ bé, bao bọc trong tấm vải, nhắm mắt ngủ say.

Phụ nhân cũng nhìn theo, cười hỏi, “Có phải lớn hơn chút so với ngày hôm đó rồi.”

“Đúng là lớn hơn rồi.”

Ngữ khí của phụ nhân không giấu được sự vui vẻ, “Đứa trẻ này mỗi ngày một kiểu, nếu như không phải thân thể không cho phép, ta hận không thể mỗi ngày đều ôm lấy nó không buông tay.”

Hạ Hi thu lại ánh mắt, miệng cũng mang theo nét cười nhẹ nhàng, “Phu nhân không cần vội vàng nhất thời, đợi thân tu dưỡng tốt rồi muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu.”

Phụ nhân thở nhẹ một tiếng, nhìn Hạ Hi, “Chắc là người cũng biết ta hôm đó thương đến thân thể, muốn tự mình cho con bú cũng không được.”

“Phu nhân không có tìm đại phu xem qua sao?”

“Tìm tồi, cũng lấy thuốc rồi, nhưng mà uống cũng không có hiệu quả gì.”

Nói xong, nhìn sang Hạ Hi với ánh mắt hy vọng, “Hạ Hi, người có cách không?”

Hạ Hi đưa tay ra, “Cái này, phải để ta bắt mạch cho phu nhân thì mới quyết định được.”

Phu nhân kinh ngạc, “Người còn biết y thuật?”

Hạ Hi nhẹ nhàng gật đầu, “Biết một chút.”

Phụ nhân vội vàng đưa tay tới trước mặt nàng, có chút lo lắng, “Vậy nhờ người.”

Như Yên đem một chiếc ghế tới, Hạ Hi ngồi xuống, hai ngón tay tuỳ ý đặt lên mạch tượng của phụ nhân.

Như Yên và Thuý Yên nhìn nhau, trong mắt có sự hoài nghi, tư thế này của Hạ Hi không giống như là người biết y thuật.

Bắt mạch xong một tay, ra hiệu đưa một tay khác, từ đầu tới cuối, thần sắc của Hạ Hi không thay đổi, phụ nhân cảm nhận được, lòng đã căng thẳng giờ còn căng thẳng hơn.

Hạ Hi vừa buông tay, bà liền không kiên nhẫn mà cất tiếng hỏi, “Sao rồi? Có cách hay không?”

“Vấn đề không lớn, không cần uống thuốc, ta làm cho người dược thiện, ăn thử trước xem sao.”

“Hạ Hi phu nhân…”

Như Yên không nhịn được cất lời, “Người cũng biết tình trạng hiện tại của phu nhân chúng ta, vấn đề ăn uống không được có gì sai sót hết.”

Hạ Hi cười nhẹ, “Nếu đã không tin được ta, vậy thì dược thiện không làm nữa.”

“Như Yên!”

Phụ nhân ngữ khí trầm lặng, “Xin lỗi Hạ Hi ngay!”

“Phu nhân, ta…”

Như Yên muốn giải thích.

“Xin lỗi!”

Phu nhân sắc mặt trầm xuống, trước đó trong tình huống cấp bách đó, Hạ Hi chỉ dùng tay sờ bụng bà một chút liền biết là thai vị của đứa trẻ không đúng, chứng minh nàng chắc chắc biết y thuật, biết làm dược thiện cũng là lẽ thường tình.

Phụ nhân rất ít khi tức giận như vậy, Như Yên sắc mặt thay đổi, liền cúi người với Hạ Hi, “Hạ Hi phu nhân, là lỗi của ta.”

Hạ Hi xua tay, “Như Yên cô nương vốn không sai, không cần xin lỗi.”

Phụ nhân kéo lấy tay nàng, “Hai người họ từ nhỏ đã theo bên người ta, lấy mạng của ta còn quan trọng hơn cả mạng của chính mình, khó trách có những lúc nhiều lòng hơn chút, nhưng người yên tâm, sau này không như vậy nữa.”

“Phu nhân nghĩ nhiều rồi, ta không để trong lòng những chuyện này.”

Phu nhân thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ tay của bà, “Vậy thì tốt.”

Hạ Hi rút tay từ trong tay phụ nhân ra, đứng người lên, “Mọi người chăm sóc cho phu nhân, chút nữa sẽ dùng dược thiện.”

…….

Hạ Hi một lần nữa tới trù phòng.

Thái độ của quản gia với nàng tốt hơn rất nhiều, phân phó người chuẩn bị tốt nguyên liệu mà nàng cần dùng, lại cho người đặt một cái bàn nhỏ ở một góc của trù phòng, trên đó có quả khô và bánh ngọt, đưa cho Kỳ Nhi. Kỳ Nhi ngẩng đầu nhìn Hạ Hi, Hạ Hi gật đầu, Kỳ Nhi mới đi tới thẳng người, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, còn mấy món ăn đó, nhìn cũng không thèm nhìn.

Quản gia không nhịn được mà nhìn Kỳ Nhi. Những đồ ăn này đều rất tinh tế, đừng nói hài tử nông gia bình thường, ngay cả những hài tử nhà giàu có ở kinh thành nhìn thấy cũng khó lòng nhịn được mà ăn, nhưng Kỳ Nhi đến chút ánh mắt thèm muốn cũng không có, thật sự là được dạy dỗ rất tốt.

Gọi tới quản sự của trù phòng, đặc biệt dặn dò, bất luận Hạ Hi làm gì đều tuỳ nàng. Sau đó mới quay người rời khỏi trù phòng.

Dược liệu cần dùng cũng được đưa tới, Hạ Hi phối theo tỷ lệ, nhẹ tay rửa sạch rồi cho vào nồi, dặn dò, “Dùng lửa lớn trước, sau khi sôi thì gọi ta.”

Có người đáp lời.

“Trù phòng hôm nay có những món gì?”

Hạ Hi hỏi.

Trù phòng quản sự chỉ vào một trên một tấm phản, “Món ăn hôm nay đều ở đây, phu nhân người xem còn cần thêm gì nữa.”

Hạ Hi bước tới, ánh mắt lướt qua một lượt, lấy ra hai loại, nhanh tay rửa sạch rồi cắt ra đợi dùng.

Không có nàng phân phó, mọi người không biết phải làm gì, ánh mắt luôn theo dõi nàng, thấy tư thế nàng cắt đồ liền biết nàng có tay nghề nấu ăn rất tốt.

Thấy nàng dừng tay, trù phòng quản sự mới nói, “Những việc như này, phu nhân cứ việc phân phó chúng ta đi làm, phu nhân không cần đích thân động thủ.”

“Những thứ ta cần đều đã chuẩn bị xong rồi, mọi người làm việc của mình là được, không cần quản ta làm gì.”

Quản sự gật đầu, xua tay, mọi người mỗi người một việc rất nhanh liền trở nên bận rộn.

Hạ Hi bước tới trước mặt Kỳ Nhi, ngồi xuống, “Kỳ Nhi, sao con không ăn?”

Kỳ Nhi nhìn những quả khô chưa từng thấy bao giờ, còn có những món điểm tâm rất tinh tế này, rất nhanh liền thu lại ánh mắt, mím môi, “Con không muốn ăn.”

“Tại sao vậy?”

Hạ Hi cười hỏi, lấy một miếng cao điểm, cố ý đưa đến trước mũi của Kỳ Nhi, chọc cậu, “Con ngửi xem, rất thơm đó.”

Kỳ Nhi yết hầu động đậy, miệng thì lại ngậm chặt hơn.

“Sao vậy?”

Hạ Hi nét cười trên mặt biến mất, một tay khác sờ lên trán cậu, “Con thấy không khoẻ sao?”

“Không phải.”

Thật sự không hề nóng, Hạ Hi thu lại tay, đặt cao điểm xuống đĩa, xoa đầu cậu, “Nói cho nương biết, con sao vậy? Sao lại không muốn ăn cao điểm?”

“Con sợ lần này ăn rồi, sau này sẽ thường xuyên nhớ tới.”

Hạ Hi ngừng tay, một cảm xúc khó nói xông vào lòng nàng, giọng nói ôn nhu, “Kỳ Nhi là sợ sau này không được ăn nữa sao?”

Kỳ Nhi lắc đầu, “Cao điểm này đẹp mắt lại tinh tế, mùi vị chắc chắn cũng sẽ ngon, con ăn rồi sau này sẽ còn nhớ tới, con không muốn nương lại tới đây làm trù nương, nên con thà không ăn.”

Lòng Hạ Hi một cỗ cảm xúc dâng trào, thả tay xuống, nhìn vào mắt của Kỳ Nhi, “Kỳ Nhi không muốn nương làm trù nương sao?”

Kỳ Nhi vẫn lắc đầu, cái đầu nhỏ chuyển động, nhìn những người trong trù phòng đang bận rộn, không có người chú ý tới họ mới thu lại ánh mắt, nhìn Hạ Hi, giọng nói nhỏ lại, nhỏ đến mức chỉ có hai người họ mới nghe thấy, “Con không muốn nương tới chỗ này làm trù nương.”

Hạ Hi không kịp phản ứng lại, cũng nhỏ giọng cười hỏi, “Tại sao?”

“Bởi vì họ nói nương xấu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play