Mọi người không nhịn mà tò mò, có người chạy tới để xem náo nhiệt.

Mới được một lúc mà chân Lã thị đã bị thương thành thế này, trong lòng mọi người đều đang đoán mò là có chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhỏ tiếng bàn luận, Du Nghĩa nghe thấy mà lòng nổi lửa, tay đỡ Lã thị nắm chặt hơn.

Lã thị tỉnh dậy, vừa hay nghe thấy lời của đại phu.

“Cái chân này của bà ấy phải dưỡng thật tốt, không được chạm nước, cũng không được đi lại, nếu không sẽ để lại di chứng, sau này không tiện cho việc đi lại.”

“Đa tạ đại phu.”

Du Nghĩa cảm ơn, ngẩng đầu nhìn Hạ Hi, giọng lạnh đi rất nhiều, “Lại đây, đỡ nương vào phòng.”

Hạ Hi nghe lời cúi người xuống, muốn đỡ Lã thị dậy, không ngờ Lã thị dường như chịu điều kinh hãi gì đó, liều mạng run rẩy chui vào lòng Du Nghĩa, “Ngươi đừng qua đây! Đừng qua đây…”

Hạ Hi giọng nói hoảng loạn có chút vội vàng giải thích, “Mẹ, là lỗi của con, con không nên để tướng công tới sân nhà bên này, con…”

“Ngươi câm miệng!”

Du Nghĩa cuối cùng cũng không đè nén nổi tức giận nữa, lớn tiếng quát.

Hạ Hi ngơ người một hồi, không thể tin được nhìn hắn, môi run run, “Tướng…”

“Ta nói ngươi câm miệng!”

Sắc mặt Du Nghĩa có chút nghiêm trọng.

Thân thể Hạ Hi run lên một chút.

Đại phu không nhìn tiếp được nữa, lên tiếng giải vây giúp Hạ Hi, “Mọi người tới đây giúp một tay, giúp khiêng người vào trong nhà.”

Mọi người tiến lên đem Lã thị khiêng về bên kia.

Hạ Hi câu miệng, quay người vào phòng.

Kỳ Nhi ngồi ngay thẳng ở trên ghế, thấy nàng vào phòng, mắt sáng lên nhìn qua, nhìn thấy nàng đi tới chậu nước rửa tay, lại lấy khăn lau khô, cậu mím môi không hề lên tiếng.

“Bị doạ sợ rồi đúng không?”

Hạ Hi tới trước mặt xoa nhẹ đầu cậu.

Kỳ Nhi ngẩng đầu nhìn nàng lắc đầu không nói gì.

Hạ Hi gõ nhẹ trán cậu, “Con muốn nói gì thì nói đi!”

Giọng Kỳ Nhi rất nhỏ, “Nương không muốn sống cùng cha nữa có phải không?”

Hạ Hi ngơ một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Kỳ Nhi rất hy vọng nương và cha ở cùng nhau sao?”

Kỳ Nhi lắc đầu, sau đó rất nhanh lại gật đầu, giọng càng nhỏ hơn, “Không có cha, người trong thôn sẽ chê cười nương.”

Hạ Hi duỗi tay gạt nhẹ mũi cậu, “Nhỏ như vậy đã biết lo lắng, cẩn thận biến thành ông già nhỏ đó.”

“Nương…”

Kỳ Nhi che mũi kháng nghị.

Hạ Hi lại gõ lên trán cậu, thấy cậu một tay che mũi một tay che trán mới hài lòng, “Con yên tâm, sẽ không ai chê cười nương hết.”

……

Đại phu để lại thuốc, lại dặn dò thêm vài câu rồi xách theo hộp thuốc quay về.

Mọi người không tiện ở lại cũng lần lượt ra về.

Du Nghĩa ngồi trên chiếc ghế đẩu trong phòng, sắc mặt không tốt, Hạ Hi tính cách mềm yếu dễ nắm bắt, gả tới đây mấy năm nay cho dù nhà họ đối xử với nàng ta thế nào, nàng ta cũng không dám cãi lại câu nào, nhưng hôm nay nàng ta thế mà dám lấy đao hại người.

Lã thị nằm trên giường, mặt trắng bệch, Hổ Tử sợ hãi dựa vào thành giường, không dám lên tiếng.

Lã thị nghiến răng nghiến lợi, “Nghĩa Nhi, con nhất định phải hưu cái đồ hạ tiện đó đi.”

Du Nghĩa huyệt thái dương giật giật, hôm nay nhiều chuyện liên tục ập tới làm hắn trở tay không kịp, như lúc nãy hắn trút giận lên Hạ Hi trước mặt mọi người, không biết làm sao cứu vãn hình tượng trong mắt thôn dân nữa?”

Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, “Nương, con đã nói những gì với người rồi, không phải nói người dỗ dành nàng ta chút sao?”

“Nương thật sự nghe lời con mà, nhưng tiện nhân đó, trước mặt thôn dân thì giả vờ đáng thương, nương trong lòng tức giận thật là không nhịn được nữa…”

Tức giận chèn ép trong lòng đột nhiên xông ra ngoài, “Không nhịn được cũng phải nhịn, chẳng lẽ người muốn cắt đứt tiền đồ sau này của con sao?”

Lã thị những lời sau đó nghẹn lại ở cổ họng, miệng nửa mở, không thể tin được mà nhìn nhi tử của mình.

Du Nghĩa bực mình đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.

Cảm nhận được sự tức giận của hắn, Hổ Tử bị doạ đến mức cả người dường như run đến cuộn lại một góc.

Lã thị mở miệng, “Nghĩa, Nghĩa Nhi.”

Du Nghĩa dừng bước chân, Linh Nhi và Chi Nhi thở hổn hển chạy vào, vừa nhìn thấy chân phải của Lã thị, Linh Nhi hét lên một tiếng, “Là tiện nhân Hạ thị đó làm sao?”

“Ngươi câm miệng!”

Du Nghĩa mắng.

Hôm nay hắn quay về, mấy người họ nói cho hắn nghe những chuyện Hạ Hi làm trong thời gian vừa qua, vì để dỗ dành họ, Du Nghĩa cho hai người họ năm lượng bạc, để hai người đến huyện thành mua hai bộ y phục thật đẹp.

Túi vải trong tay Linh Nhi ném lên giường, “Đại ca, huynh uống nhầm thuốc rồi à, thế mà hét với muội.”

Du Nghĩa đè nén tức giận, “Nàng ta là đại tẩu của muội, muội mở miệng là tiện nhân này tiện nhân kia, ai dạy muội vậy?”

Linh Nhi không phục, “Muội nói sai sao? Chỉ dựa vào sự xấu xí của nàng ta, có thể gả đến Du gia chúng ta là phúc của tổ tông nhà họ, gả đến rồi còn không biết tận tâm tận lực hậu hạ chúng ta, còn lên mặt với chúng ta. Còn nữa, nàng ta vẫn chưa thành thân đã có con rồi, nàng ta không phải tiện nhân thì là gì?”

Bốp!

Du Nghĩa một bạt tai rơi lên mặt Linh Nhi, “Nếu như sau này còn để ta nghe thấy những lời này ta sẽ lập tức tìm đại một nhà nào đó gả muội đi.”

Linh Nhi bị đánh đến ngơ ra, trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn hắn.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Du Nghĩa nhìn lướt qua mặt nàng và Chi Nhi, lạnh giọng nói, “Sau này hai người ai cũng không được chọc vào nàng ta, nếu không nghe lời xem ta làm sao xử lý các muội.”

Nói xong, phủi vạt áo đi ra ngoài.

Đi tới giữa sân thì trong nhà mới vang lên tiếng khóc uỷ khuất của Linh Nhi.

Du Nghĩa không thèm để ý đi thẳng qua cửa nguyệt môn, thấy vũng máu trong sân bước chân liền dừng lại.

Trong phòng truyền tới giọng nói của Hạ Hi, ôn nhu mang theo ý cười, “Kỳ Nhi, buổi tối con muốn ăn gì?”

Tiếng đáp lời của Kỳ Nhi nhanh chóng vang lên, “Con muốn ăn bánh nướng hành thơm phức.”

“Được, nương lập tức làm cho con ăn.”

Du Nghĩa bàn tay duỗi bên người nắm chặt, ánh mắt trầm xuống, trong mắt xẹt qua hận ý.

Cửa bị mở ra, Kỳ Nhi xuất hiện ở cửa, trên mặt mang theo nét cười, nhìn thấy Du Nghĩa đứng trong sân, nét cười cứng lại trên mặt.

Du Nghĩa nét mặt cứng đờ, tiến lên phía trước vài bước, âm thanh trầm xuống, “Nương con đâu?”

“Ở đây!”

Hạ Hi xuất hiện ở cửa, trong tay bưng tô bột.

Du Nghĩa đứng lại trước cửa, mở miệng liền là trách móc, “Nương bị thương thành như thế, ngươi vẫn còn tâm tình làm đồ ăn?”

“Còn sao nữa, ta qua đó hầu hạ? Nương ngươi e là sẽ bị doạ chết đó?”

“Hạ thị!”

Du Nghĩa mang theo nộ khí, “Ngươi đây là thái độ gì?”

Hạ Hi miệng nhếch lên một nụ cười, “Nương ngươi đối xử với ta thế nào, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, trước đây Kỳ Nhi còn nhỏ, ta nhịn, nhưng từ ngày hôm nay, ta không còn nhẫn nhịn nữa, họ nếu còn dám tới cửa kiếm chuyện thì không có đơn giản như hôm nay vậy đâu.”

Du Nghĩa trợn tròn mắt, “Hạ thị, ngươi dám!”

“Ngươi có thể để họ bước sang thử xem.”

“Ngươi…”

Du Nghĩa tức đến nói không nên lời.

“”Xin lỗi, Kỳ Nhi đói rồi, ta còn phải làm đồ ăn cho thằng bé, ngươi từ đâu đến thì cút về đó đi.”

Nói xong, Hạ Hi quay người đi múc nước nhào bột, không quên dặn Kỳ Nhi, “Kỳ Nhi, đi chuẩn bị lửa đi con.”

Kỳ Nhi liếc sang Du Nghĩa, mím môi lách người đi qua.

Du Nghĩa bị kinh hãi đứng yên tại chỗ, tức giận, “Hạ thị, ngươi không sợ ta hưu ngươi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play