Cả đêm đó, cô luôn lo lắng rằng Hàn Phong sẽ tìm đến và gây khó dễ cho cô. Trình Tiểu Băng hiểu rằng việc nghi ngờ anh và trốn khỏi Biệt Thự Hoàng Hôn sẽ gây cho Hàn Phong sự tổn thương sâu sắc. Có phải cô đã mang tai họa đến cho Tống An Đa không?

Trằn trọc mãi đến tận khuya, cô chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở Biệt Thư Hoàng Hôn. Đang lo lắng không biết nên đối mặt với Hàn Phong thế nào thì khung cảnh xung quanh biến đổi. Từ căn biệt thự sang trọng đã chuyển thành một nhà kho bỏ hoang, không lâu sau thì ngọn lửa bùng lên. Cô hoảng sợ bỏ chạy ra cửa. Mở cánh cửa nhà kho, phía trước không phải là khu đất bị bỏ hoang mà là phía trước của nhà cô. Có một người đang đứng đó.

Cô không nhìn rõ mặt, nhưng người đó đang nói gì đó. Trình Tiểu Băng chỉ nhớ là mình có ác cảm với người này. Họ cùng vào trong một chiếc xe Mercedes, rồi sau đó, cô bị bịt thuốc mê.

Khung cảnh tối đần và Trình Tiểu Băng tỉnh dậy. Cô nhìn sang đồng hồ. Dù ngủ khá muộn nhưng đồng hồ sinh học vẫn giữ cô thức giấc đúng giờ.

Trình Tiểu Băng cố nhớ lại những gì đã mơ, đó đúng là cảnh cô đã gặp tên giết người. Nhưng cô vẫn chưa nhớ ra được mặt hắn, chỉ biết rằng nếu đúng là cô đã gặp hắn ở cửa nhà và lên xe cùng hắn thì hẳn đó không phải người lạ.

Rèm cửa vẫn đóng chặt, cô suýt chút nữa đã quen tay mở nó ra. Một con ma cà rồng tự mở rèm cửa ra và chết, đó hẳn là một câu chuyện rất buồn cười. Cô thấy mừng vì không có dấu hiệu nào là Hàn Phong đã tới đây.

Cô xuống dưới nhà và chuẩn bị buổi sáng, chỉ mới một tuần không làm bếp mà tay chân đã vụng về hẳn, đúng là bị chiều hư rồi. Nấu xong bữa sáng cũng là lúc Tống An Đa bước xuống, anh ta nhìn cô ái ngại, thăm dò xem cô đã hết giận chưa.

Thực tế thì cô cũng chẳng nhớ gì để mà giận nên vui vẻ gọi anh ta tới ăn sáng và kể về giấc mơ của mình.

“Em đoán chắc đó chính là kí ức của em.” Trình Tiểu Băng khẳng định.

“Nếu vậy thì ta có thêm một manh mối rồi.” Tống An Đa nói.

Cô bắt chuyện với anh về quá khứ nhưng lại một lần nữa, Tống An Đa lại có vẻ không hứng thú để nói.

“Chắc là anh mong mình mất tích luôn chứ gì.” Cô nói khẽ, trong lòng nghĩ tới Lý Ninh.

“Hả, em nói gì vậy? Không có đâu, chỉ là anh muốn điều tra về vụ án thật nhanh thôi. Giờ trong đầu anh toàn nghĩ tới việc đó.” Tống An Đa giải thích.

Trình Tiểu Băng không muốn tranh cãi, cô cũng hết hứng nói chuyện. Anh ta ra khỏi nhà và hứa hẹn tối sẽ có kết quả điều tra.

Liệu có nhanh thế được không? Trình Tiểu Băng nghi ngờ, Hàn Phong đã điều tra cả tuần lễ mà vẫn không có manh mối nào, vậy thì Tống An Đa tài ba thế nào mà phát hiện dấu vết trong một ngày. Trừ phi Hàn Phong thực sự là đã không ra sức điều tra.

Ngày hôm đó trôi qua thật chậm, Trình Tiểu Băng muốn đọc một cái gì đó nhưng trong nhà cô lại không có gì. Vậy là sở thích đọc tiểu thuyết của cô chỉ mới hình thành gần đây. Cô bứt rứt muốn biết cái kết trong bộ truyện đang đọc, biết vậy cô đã đem theo nó lúc bỏ trốn.

Thời gian trôi chậm đến mấy thì cũng qua đi, Tống An Đa đã trở về lúc hơn chín giờ tối.

“Xin lỗi em vì đã về trễ. Anh mải lo việc điều tra, đã có kết quả rồi đây.” Tống An Đa ngồi xuống ghế sofa.

“Anh đã ăn tối chưa?” Cô đã chừa sẵn phần cho anh.

“Anh đã ăn vội một bát mì rồi.” Tống An Đa nói.

Trình Tiểu Băng bảo anh nhanh trình bày kết quả điều tra.

“Về việc đó thì đã xác định được rồi, lúc đó đã thấy một chiếc xe lái vào khu vực đó, là một chiếc Mercedes màu xám. Trong số những người quen của chúng ta, chỉ có một người thôi, đó là giám đốc Hướng.” Tống An Đa nói.

“Giám đốc Hướng?” Trình Tiểu Băng không biết cái tên này, có lẽ là người cô đã quen trong khoảng thời gian mà cô đã quên.

“Phải, ông ta là một đối tác thường xuyên của chúng ta. Vậy nên cũng không lạ nếu em chịu lên xe của ông ta.” Tống An Đa nói.

Trình Tiểu Băng thấy mọi thứ bắt đầu khớp với nhau, nhưng còn một việc cô vẫn chưa hiểu được. “Thế tại sao giám đốc Hướng lại phải hại em?”

“Việc này thì anh không biết, có lẽ phải tự ông ta nói ra thôi. Nhưng chắc là chuyện làm ăn.” Tống An Đa ngập ngừng.

Cô đã xác định không phải chuyện làm ăn rồi nên chắc chắn phải còn vấn đề gì khác.

Tống An Đa nói tiếp “Ngày mai anh sẽ cố tìm bằng chứng buộc tội ông ta, sau đó sẽ báo cho cảnh sát.”

Trình Tiểu Băng tán thành. Cô biết bây giờ ngồi lại cũng không có chuyện gì để nói nên lên phòng trước, đầu tiên cô ghé phòng chung của họ để lấy laptop rồi mới về phòng mình lên mạng.

Cô muốn tự tìm kiếm thông tin về giám đốc Hứa. Kết quả cho cô biết rằng ông ta là chủ của công ty Vương Vũ. Tìm hiểu thêm về các mối quan hệ với công ty này, đúng là họ là đối tác với công ty cô. Ngoài ra cô còn biết đây chỉ là một công ty con nằm dưới quyền của một tập đoàn. Đó là tập đoàn Hoàng Hôn.

Nhìn thấy hai từ này, Trình Tiểu Băng đứng hình mất mấy giây. Cô liền tìm hiểu về tập đoàn này. Và cái tên cô đang nghĩ tới xuất hiện trên màn hình. Đó là Hàn Phong.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play