Chương 4
Cuộc sống của hai chị em Khương Song Linh ở nhà chú thím hai cũng không mấy tốt đẹp. Tuy rằng sự khắt khe không được thể hiện quá mức rõ rệt, nhưng mỗi ngày cũng chẳng thiếu những lời nói “chỉ cây dâu mà mắng cây hoè” của Lý Nhị Hoa.
Lời đồn Khương Triệt là một quỷ xui xẻo từ đâu mà tới? Hiển nhiên cũng là từ trong miệng Lý Nhị Hoa truyền ra.
Nửa tháng trước, Khương Song Linh cùng cô em họ Khương Hồng Bình đi múc nước. Khương Hồng Bình không may trượt chân khiến cô té ngã xuống giếng nước lạnh, nửa đêm sốt cao, cuối cùng còn phải đưa tới bệnh viện trên thị trấn, người sốt đến mê sảng, thiếu chút nữa đã không cứu nổi, khi tỉnh lại, trái tim trong cơ thể đã thay đổi, biến thành một Khương Song Linh khác.
Lúc ấy, đại đội đang muốn chọn người để cử đi học ở đại học Công Nông Binh. Đại đội bọn họ có hai suất, vốn dĩ ban đầu có tên của Khương Song Linh, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện này, có lẽ bọn họ sợ cô không thể sống nổi……
Sau đó, cái tên được báo lên huyện lại biến thành Tiết Ninh Ninh.
Khương Song Linh được cứu sống, nhưng lại không có tên trong danh sách học đại học, nếu là người khác thì sẽ chẳng có ai thấy cam lòng.
Xét cho cùng, sinh viên của đại học Công Nông Binh rất được coi trọng. Sau hai, ba năm đi ra ngoài học tập là có thể đường đường chính chính ăn cơm của nhà nước, có thể đi lên thành phố làm việc, ngày ngày không cần phải cắm mặt ngoài đồng ruộng để kiếm miếng ăn, đây là cơ hội có thể thay đổi cả cuộc đời.
Mọi người trong thôn, bao gồm cả đội trưởng đội sản xuất đều cho rằng Khương Song Linh sẽ làm ầm lên, không ngờ cô lại im lặng tiếp nhận sự thật.
Thực ra cũng chẳng có gì to tát, bởi vì sang năm vẫn còn có cơ hội, nhưng mấy ngày sau đó lại truyền ra một tin tức, cô sẽ gả cho một vị quân nhân và phải làm mẹ kế cho người ta.
Cả thôn làng gần như nổ tung trong tức khắc, một cô gái xinh đẹp và ngoan ngoãn như vậy, nghĩ quẩn thế nào mà lại chấp nhận làm vợ kế?
Theo như lời Lý Nhị Hoa nói, vị quân nhân kia mang họ Tề, là tiểu đoàn trưởng của một doanh trại, ngoại hình ưa nhìn, tuy nhiên đã có một cậu con trai tầm bốn, năm tuổi. Nhưng ngược lại, điều kiện vật chất của gia đình hắn rất tốt, cha mẹ đều mất sớm, sau đó được anh rể cưu mang chăm sóc, anh rể hắn cũng là sĩ quan, giữ chức trung đoàn trưởng.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần một tháng lương trợ cấp cho tiểu đoàn trưởng của hắn cũng đủ nuôi một gia đình. Khương Song Linh gả tới đó chính là đi hưởng phúc, không phải lo nghĩ về vấn đề cơm ăn áo mặc.
Điều này... tuy bên ngoài nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng người dân làng đều có trí nhớ rất tốt, trong thôn cũng có người tham gia quân ngũ, chính là con trai thứ hai của nhà họ Trương, đi nhập ngũ bảy, tám năm mới lên tới vị trí đại đội trưởng, cho nên vị tiểu đoàn trưởng họ Tề này chắc cũng đã ngoài 30, 40 tuổi.
Một cô gái chỉ mới 18 tuổi, xinh đẹp duyên dáng, còn có cơ hội đi học đại học Công Nông Binh, chẳng việc gì phải sa chân vào vũng nước đục này.
Vì thế có người liền nói thẳng với Lý Nhị Hoa: “Bà đối xử với cháu gái quá khắt khe, sao lại tìm cho con bé một cuộc hôn nhân như vậy chứ?”
Lúc ấy Lý Nhị Hoa chỉ cười khổ: “Thực ra tôi cũng không muốn tác thành. Chuyện này mà đồn thổi ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ tôi là một người thím như thế nào? Có điều, chính bản thân Song Linh lại đồng ý hôn sự này, tôi cũng đã khuyên ngăn, nhưng con bé không nghe theo...... Quả thực, điều kiện của anh chàng họ Tề kia rất tốt……”
Lời nói của bà ta, trong tối ngoài sáng chính là đang nói Khương Song Linh ham hư vinh, muốn đi làm mẹ kế của người ta.
Thông qua miệng của Lý Nhị Hoa, không tới mấy ngày, tin đồn Khương Song Linh ham vinh hoa phú quý, muốn làm mẹ kế của người ta để được hưởng lạc càng ngày càng lan rộng.