Không phải…

Mục Giản không cần kẹo.

Nhưng y vẫn gật đầu.

Y làm bộ vui mừng bước đến lấy kẹo trong tay Lý Đức Tráng, Mục Giản lột giấy gói kẹo rồi nhét vào trong miệng. Ánh mắt dường như vẫn dừng ở trên người Lý Đức Tráng.

Mục Giản đã sống trong cung từ nhỏ, đặc biệt là đã ở hậu cung từ rất lâu rồi, y đã nhìn quen thói đời bạc bẽo, lòng người hiểm ác. Y cho rằng loài người vốn là loài máu lạnh vô tình.

Y chỉ không hiểu nổi người bên cạnh này.

Vì sao lại bước vào cuộc đời y?

Vì sao lại đối tốt với y?

Dưới bầu trời này không có lòng tốt vô duyên vô cớ, chỉ có vụ lợi và trao đổi.

Lý Đức Tráng rốt cuộc muốn có được thứ gì từ y cơ chứ?

Huống hồ, bên cạnh hắn có Thái Tử.

Nếu Lý Đức tráng muốn thứ gì, Thái Tử có thể cho hắn thứ đó.

Lòng tốt của Lý Đức Tráng hẳn sẽ không còn dành cho y, mà trở thành vật riêng của Thái Tử.
Vừa mới dọn vào đây, vốn cũng khá gấp gáp, nhưng đồ đạc của Lý Đức Tráng không nhiều lắm, đồ đạc của Mục Giản lại càng ít hơn. Trong chốc lát, Tây Khóa Viện liền mất đi sự an tĩnh thường ngày, đám người hầu từng người từng người bận rộn đi qua đi lại.

Mục Giản có vẻ không quen lắm với nơi ở mới, y ngồi ở trong phòng, nhìn thấy Lý Đức Tráng bước vào, bèn chăm chú nhìn hắn bằng đôi mắt mong chờ, nhưng lại không mở miệng gọi hắn.



Lý Đức Tráng thấy vậy liền đi đến trước mặt y: “Điện hạ, có gì phân phó?”

“Ngài ngồi đi!”

Lý Đức Tráng ngồi xuống.

“Điện hạ không quen với nơi này sao?”

Mục Giản gật đầu, bộ dạng nhìn qua đúng là dọa người, y mở to đôi mắt ầng ậng nước, trông rất đáng thương.

Lý Đức Tráng nhìn bộ dạng của y thì cảm thấy phiền muộn.
Rõ ràng là một cậu bé đáng yêu như vậy, tại sao lại lớn thành kẻ như trong sách kia miêu tả được.

Mục Giản như một đứa trẻ, y làm nũng với hắn: “Buổi tối ngài có thể ngủ chung với ta không?”

Lý Đức Tráng gật đầu nói được.

Mục Giản vui vẻ trở lại, y nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu.

Nhưng mới vừa dùng xong cơm chiều, Lý Đức Tráng đã bị Thái Tử gọi đi mất rồi. Mục Giản lúc ấy còn đang tắm nên không biết. Y tắm gội xong xuôi, bước ra ngoài mới biết việc này, niềm vui vẻ khi được ở cạnh Lý Đức Tráng đột ngột bị dội cho một gáo nước lạnh, y đứng một mình ở phòng trong, ánh mắt nặng nề nhìn ra cửa viện.

Lý Đức Tráng theo thái giám trong cung đi thẳng tới tẩm điện của Thái Tử.

Khi đứng ở ngoài cửa, hắn đột nhiên choáng váng.

Không thể nào.
Không phải nói chỉ là vẽ tranh thôi sao?

Tới nơi này làm gì?!

Thái giám cao giọng bẩm báo.

“Thái Tử điện hạ, Lý thị vệ tới rồi.”

Có giọng nói vọng ra từ bên trong: “Kêu hắn ta đi vào đi.”

Thái giám khom người cúi đầu, đẩy cửa tẩm điện nhưng lại không đi vào, y lui qua một bên để Lý Đức Tráng bước vào, sau đó tự mình đóng cửa rồi lui xuống.



Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, đánh bạo bước vào bên trong.

Hắn thấy giấy bút bày ngay ngắn trên bàn.

Lý Đức Tráng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói kia lại cất lên.

Thái Tử quần áo không chỉnh tề ngồi ở trên giường, trong l*иg ngực đang ôm một nam tử mặt mày thanh tú, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ phong tình. Nam tử kia cười e thẹn, ngón tay cuốn lấy lọn tóc của Thái Tử, y nói:

“Thái Tử điện hạ, chính là người này sao?”

Thái Tử “Ừ” một tiếng, gã nâng cằm người nọ lên, thơm một cái.

Tam quan của Lý Đức Tráng đổ vỡ.

Ngài… ngài… ngài làm việc này… ngài kêu ta tới làm gì!

Threesome chắc?!

Thái Tử dường như nghe được câu hỏi trong lòng hắn, gã cười nói:

“Lý thị vệ bút pháp lợi hại, nhờ ngươi vẽ giùm tư thế oai hùng của ta đêm nay.”



Biếи ŧɦái vl!

Cho dù Lý Đức Tráng biết tên Thái Tử này không phải thứ tốt đẹp gì, cũng không ngờ được gã lại có thể biếи ŧɦái đến mức này!

Ở thời đại quay chụp lạc hậu này, gã còn muốn hắn đảm nhiệm vị trí máy quay phim hay sao?

Lý Đức Tráng thở ra một hơi.

… Mẹ nhà ngươi!

Thái Tử cũng chẳng thèm để ý Lý Đức Tráng bây giờ xấu hổ, khó chịu và tức giận tới mức nào. Tới cũng đã tới, Lý Đức Tráng không có quyền, cũng không có lá gan từ chối. Từ chối chính là bước vào đường chết.

Thái Tử cởϊ áσ khoác bên ngoài, ném thẳng trên mặt đất, gã bắt đầu cởϊ qυầи.

“Ta muốn ngươi vẽ đúng nét như lần trước, góc nhìn chân thực. Ngươi cần phải nhìn cho rõ ràng, nếu vẽ sai, ta nhất định sẽ không tha.”

Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, hắn nhấc bút.

Làm đi, không làm còn đòi hắn vẽ cái gì, để hắn bị chém đầu sao?

Hắn cũng không phải là chưa từng xem sẽ gầy.

Không phải chỉ là bản thực tế thôi sao?!

Chả nhẽ hắn lại không chịu được?!

Thực tế cho thấy.

… Hắn thật sự không chịu được.

Không thể không nói, vị tiểu quan này của Thái Tử thật là quá dâʍ đãиɠ rồi.

Trò gì cũng chơi cái gì cũng làm.

Lý Đức Tráng không dừng bút, hắn vẽ ra một chồng nháp lớn, nghẹn đến mức khó chịu, đầu toàn là mồ hôi.

Như thể hiểu rõ sự tình, Thái Tử cao quý bước xuống giường, y dạo đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm chồng bản thảo của hắn, lại liếc mắt nhìn hắn một cái, gã cười nhạt: “Lui ra đi, trong ba ngày ta phải trông thấy thành phẩm.”



Lý Đức Tráng vội vàng thu tranh lại, luống cuống tay chân mà chạy đi.

Đây là hình phạt mà người bình thường không thể chịu đựng được.

Thái Tử quá biếи ŧɦái, gã bắt hắn phải vẽ thật chi tiết! Lệnh này cũng ác quá đấy!

Lý Đức Tráng trở lại Tây Khóa Viện, trong viện đã tắt đèn. Tình cảnh bây giờ vô cùng xấu hổ, hắn không muốn để người khác trông thấy, bèn lén lút trở về phòng ngủ của mình.

Hắn đang muốn thò tay giải quyết vấn đề cá nhân của mình, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.

“Lý thị vệ, ngài đã về rồi sao?”

Lý Đức Tráng nghẹn họng.

Hắn làm ẩu quá rồi!

Lý Đức Tráng qua quýt mặc lại quần áo, hắn tìm chỗ giấu bản thảo, quay người lại liền nhìn thấy Mục Giản còn đang ngái ngủ, nửa người tắm ánh trăng mà đứng ở cửa phòng hắn.

Có thể là vì ánh trăng chiếu vào, trong mắt Mục Giản dường như còn vương một tầng sương. Nhưng dưới tầng sương ấy lại hiện lên một ánh nhìn nóng bỏng, nhưng chỉ là bất chợt lóe qua, nhanh đến không thể phát hiện ra. Lý Đức Tráng cho rằng mình đã nhìn lầm rồi.



Hắn không biết bộ dạng của mình hiện tại trông như thế nào.

Nếu bây giờ có một chiếc gương đặt trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ thấy trên mặt mình như đang viết bốn chữ - hoa nhường nguyệt thẹn.

Mục Giản nãy giờ chưa hề ngủ, cứ đợi hắn trở về. Hắn cũng không ngờ mình lại gặp y trong tình cảnh như thế.

Trái tim trong l*иg ngực Mục Giản như được nhóm lên một mồi lửa, như thiêu như đốt cả l*иg ngực y.



Y tự hỏi lòng, tại sao Lý thị vệ còn đẹp hơn cả nữ nhân vậy?

Mục Giản kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch mà bước tới: “Lý thị vệ, ngài làm sao vậy?”



Lý Đức Tráng ho nhẹ một tiếng, sau đó lui lại hai bước.

“Ta… ta đang bị sốt, nằm một chút là ổn rồi.”

Lý Đức Tráng vừa nói vừa đi tới giường mình, kéo chăn lên, diễn kịch diễn thì diễn đến cùng.

Mục Giản đi qua đó, đôi tay vừa đỏ vừa sưng kéo chăn giúp hắn, động tác cực kỳ cẩn thận, như sợ tay mình động vào sẽ khiến Lý Đức Tráng bị lạnh.

Trông hắn thật sự rất khó chịu, tới cả giọng nói cũng căng thẳng.

Mục Giản duỗi tay sờ trán hắn, rồi lại sờ đến mặt hắn. Đây là lần đầu tiên y đυ.ng vào hắn. Bỏ qua nhiệt độ cao đến đáng sợ kia, cảm xúc mềm mại khi chạm vào khiến cho Mục Giản lưu luyến không muốn rời.

“Hay là ta gọi ngự y đến khám cho ngài nhé?”

“Không cần đâu.” Ngự y tới thì xấu hổ lắm.

Mục Giản nuối tiếc mà thu tay về, y lo lắng nhìn hắn.

“Ngài không thấy khó chịu sao?”

“Ta ổn mà… Điện hạ trở về phòng sớm đi.” Ta còn việc quan trọng chưa làm xong đây.

Mục Giản lắc đầu, y cúi mặt, giấu đi ý lạnh trong đáy mắt.

Y ấm ức mà mở miệng, nhưng vẫn nói ra lời ngây thơ của trẻ con

“Lý thị vệ đã nói với ta rằng đêm nay sẽ ngủ cùng ta. Vậy mà ngài lại tới chỗ của Thái Tử ca ca, bây giờ còn không cho ta ở lại đây. Có phải Lý thị vệ thích Thái Tử ca ca rồi, không thích ta nữa phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play