1.

Trong phòng khách, khi tôi vừa đồng ý cho Khuông Tự Thăng ly hôn, thằng bé mừng như điên: “Mẹ, con biết mẹ thương con nhất mà! Vậy Linh Nguyệt đâu rồi ạ...”

Bạch Linh Nguyệt là vợ của Khuông Tự Thăng, sau khi chia tay Lâm Thanh, nó đã bị trầm cảm một thời gian.

Dù giới thiệu cho thằng bé rất nhiều cô gái từ gia đình đối tác làm ăn của tôi nhưng nó đều không thích. Cuối cùng nó được bạn học cùng lớp giới thiệu kết hôn với đàn em cùng trường, Bạch Linh Nguyệt.

Chỉ vì thằng bé nói Bạch Linh Nguyệt có hơi giống Lâm Thanh.

Tôi không biết Lâm Thanh là người như thế nào nhưng tôi rất thích cô con dâu Bạch Linh Nguyệt này.

Là một cô gái phương Nam hiền dịu, ăn nói làm việc đâu vào đấy, sống chung vô cùng hòa hợp, thân thiết. Con bé lấy chồng xa, hoàn cảnh gia đình bình thường, còn trọng nam khinh nữ.

Cho nên khi có ai đối xử tốt với con bé, nó cũng dốc lòng đối xử tốt với họ, giống hệt tôi khi còn trẻ vậy.

Hơn nữa cũng không biết có phải là vì sống lâu rồi hay không mà tôi thấy dáng vẻ của con bé càng ngày càng giống tôi. Tuy Khuông Tự Thăng đối xử với con bé rất bình thường nhưng ngược lại nó luôn đối xử với con trai tôi toàn tâm toàn ý, cũng rất hiếu thảo, kính trọng mẹ chồng nữa.

Hiện giờ con bé đang mang thai hơn tám tháng, cho nên đứa con trai Khuông Tự Thăng tôi có thể không cần nhưng cô con dâu Bạch Linh Nguyệt này, tôi nhất định phải có.

Bây giờ Khuông Tự Thăng vẫn coi như là còn chút lương tâm, nó chỉ muốn thương lượng chuyện ly hôn với tôi trước.

“Chuyện này dù sao cũng là con không đúng, sau khi ly hôn không được đối xử tệ bạc với Linh Nguyệt. Huống hồ bây giờ con bé còn đang mang thai con của con, làm người không thể sống quá vô lương tâm được, nếu không sẽ gặp báo ứng.”

Khuông Tự Thăng: “Mẹ, cái này con biết mà.”

Tôi thoáng nhìn thằng bé một cái, nếu nó biết, kiếp trước cũng sẽ không hạ thuốc rồi đưa tôi vào bệnh viện tâm thần. Nó còn yêu cầu bệnh viện chăm sóc đặc biệt cho tôi, để rồi tôi phải ch một cách đau đớn.

Đây là đứa con trai lớn của tôi, tôi ngậm đắng nuốt cay một tay nuối nấng nó, có vẻ như tôi thật sự đã đánh giá cao lương tâm của nó rồi.

Nhìn khuôn mặt thằng bé ngày càng giống người chồng cũ đã mất, trong lòng tôi càng thêm lạnh, đồng thời cũng xuất hiện nhiều nghi vấn. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện ấy, tôi mở miệng hỏi nó: “Vậy con định xử lý như nào?”

“Cái đó...”

Khuông Tự Thăng có lẽ cũng không nghĩ ra nên làm cái gì lúc này, ngước mắt lên hỏi tôi: “Mẹ, mẹ nghĩ con nên làm gì bây giờ?”

Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận thù nhìn nó: “Đương nhiên là con phải rời khỏi nhà rồi! Nếu không người gả cho con sẽ gây sự với một phụ nữ có thai, mẹ biết phải giấu cái mặt già này đi đâu? Bằng không con bé mà có mệnh hệ gì, công việc kinh doanh của nhà chúng ta ở Long Thành còn có thể tiếp tục được nữa à?”

Kiếp trước tôi không đồng ý việc Khuông Tự Thăng ly hôn, phản đối nó kịch liệt, kết quả là Bạch Linh Nguyệt sinh non, thời gian sinh con gấp rút đến nỗi suýt chút nữa thì không cứu được con bé. Lần này tôi sẽ không bao giờ để người con gái vô tội ấy phải chịu bất cứ tai họa vô cớ nào nữa.

“Phải rời khỏi nhà mà không được đem theo bất cứ thứ gì ạ? Sao có thể như vậy được? Cùng lắm con chỉ cần bồi thường cho cô ấy một ít tiền thôi mà. Hoàn cảnh gia đình cô ấy như vậy thì sao dám nói thêm gì nữa chứ?”

Khuông Tự Thăng kích động có chút không bình thường, khiến tôi phải nghiêm túc nhìn nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play