Tôn Hội tới Kinh Thành, mua lại toàn bộ hàng mứt quả, ngồi xổm ở gần Môn hạ tỉnh chờ Vương Duyệt, nhưng Vương Duyệt còn chưa xuất hiện thì đã thấy Thanh Hà và Tuân Hoán, thế là hắn đi theo.

Thanh Hà dở khóc dở cười: “Huynh nhìn huynh xem, nhà ai bán kẹo hồ lô mà có tiền mang khăn da chồn? Nhà ai bán kẹo hồ lô mà ngay cả tiếng gào to cũng không có? Huynh muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ giống một chút chứ, may mà hôm nay vận may của huynh tốt, gặp được chúng ta, nếu là những người khác, huynh vừa bước vào Kinh Thành là đã bị phát hiện rồi.”

Tôn Hội vẫn có tâm lý gặp may: “Ta đã “chết” rồi, hẳn là sẽ không ai phát hiện ra.”

Tuân Hoán hận không thể đánh một quyền cho Tôn Hội bay đến Giang Nam, nàng ấy nói: “Bản thân ngươi có bản lĩnh gì trong lòng không biết sao? Ngươi đừng giúp thêm phiền, đừng kéo chân sau là đã không tệ rồi. Đêm Tết Nguyên Tiêu hôm đó, nếu không phải ngươi ăn mặc thành “nhũ mẫu” của công chúa Hà Đông thì một loạt chuyện phiền toái sau đó cũng sẽ không xảy ra, ngươi trở lại Kinh Thành thì có thể hỗ trợ giải quyết được vấn đề gì? Ngươi nói cho ta biết, chỉ cần có một việc thôi thì ta sẽ phục ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play