“… Xương phơi trắng đồng, ngàn dặm không tiếng gà gáy. Trăm dân chỉ còn một, nghĩ mà tan nát cõi lòng.” Vương Duyệt ngâm bài Khao Lí Hàng của Tào Tháo, “Trước kia ta chỉ cảm thấy tiếng gà gáy quá ầm ĩ, giờ thứ ta muốn nghe nhất lại là tiếng gà gáy, cảm thấy nó còn tuyệt vời hơn bất kỳ thứ nhã nhạc nào, nơi có gà gáy sẽ có người sống, sẽ có sự sống.”
Thái Tử nói: “Sau này ta sẽ nuôi mấy con gà ở Đông Cung để chuyên kêu cho thế tử nghe.” Vương Duyệt là Thái Tử Hữu, làm việc ở Đông Cung.
Vương Duyệt: Có những lúc đầu óc vị Thái Tử này có vẻ không được tốt cho lắm.
Nhưng có Thái Tử nói lời chọc cười nên không khí bi thương được giảm đi ngay lập tức. Loạn Vĩnh Gia, sinh dân bách di nhất, ý là nói một trăm dân chúng cuối cùng chỉ còn một người sống sót chạy trốn tới Giang Nam, còn chín mươi chín người khác đều thành xương trắng ven đường —— Hàng trăm vạn dân Trung Nguyên di cư đến Giang Nam, bọn họ là một người sống sót trong số trăm người, cũng là niềm hy vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT