Vốn dĩ vị vua mất nước của Đại Tấn là Vĩnh Gia Đế Tư Mã Sí, ngôi vị hoàng đế là lời nguyền lớn nhất khiến người ta nóng lòng lao vào chỗ chết như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tư Mã Nghiệp không nghe lời khuyên của Tuân Tung mà cứ khăng khăng muốn tới “hòn đảo biệt lập” Trường An xưng đế, tự cho mình là Hoàng Đế, người trong thiên hạ đều phải nghe hiệu lệnh của hắn, thật sự là quá trẻ tuổi bồng bột, không một ai ngăn được hắn lao lên cướp vị trí quân vương mất nước và tự gánh quả tạ trên lưng.
Năm ấy Kiến Hưng Đế Tư Mã Nghiệp mười tám tuổi bịt kín nửa người trên, miệng ngậm ngọc bích, nằm trong quan tài, bị một con trâu đói đến mức nửa chết nửa sống, gầy trơ cả xương lôi ra khỏi thành, Trung Sơn Vương Lưu Diệu đã quen nhìn thấy đủ loại trường hợp thắng làm vua thua làm giặc cũng không khỏi sinh lòng trắc ẩn: Có thể khiến một vị Hoàng Đế trở nên như vậy đúng là có một không hai từ xưa đến nay.
Lưu Diệu nhận ngọc bích trong miệng Tư Mã Nghiệp, cởi chiến bào của mình ra khoác lên người vị quân vương trẻ tuổi mất nước rồi phóng lửa đốt quan tài, tiếp nhận sự đầu hàng của Tư Mã Nghiệp, ra lệnh cho quân đội không được làm hại dân chúng và quan viên triều đình ở Trường An —— về cơ bản họ đều đói đến mức hơi thở thoi thóp, nhóm người này không hề có sức phản kháng và không có chút uy hiếp nào đối với quân đội nhà Hán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT