"Tôi đã dẫn dắt lớp chọn nhiều năm vậy rồi mà chưa thấy ai học lệch kinh như em vậy." Trong giọng của chủ nhiệm lớp mang theo ý cười, sau đó vỗ vỗ vai Sở Thanh, "Sau đó em đi đâu thế? Tôi nghe phó hiệu trưởng nói em nghỉ học một năm rồi đến thành phố W học." Câu này ông ấy nói bằng tông giọng không cao, ngoại trừ đám Lâm Tương bên cạnh đây thì các bạn học còn lại đều không nghe rõ ràng được.

"Đúng đó Sở Sở, cậu học đại học ở đâu thế?" Có người hỏi.

"Đại học M."

Nói lời nói này xong, mấy người bạn học trong lớp hít vào một hơi lạnh. Đại học M cũng coi như là mục tiêu năm đó mà phần lớn các bạn trong lớp đặt ra, lấy thành tích đếm ngược từ dưới lên lúc ấy của Sở Thanh thì tuyệt đối không đủ trình.

Dương Thiên Lâm thu ánh mắt từ trên người Sở Thanh về, trông như vô tình cúi đầu nhìn chằm chằm sơn móng tay. Bạn bè ngồi nơi này đều biết cô ta thi đại học thất bại, học ở một trường không tốt lắm.

"Cậu đây là sau khi chuyển trường thì quyết chí tự cường* đấy à, ngay cả lão Trình lớp trưởng lớp này cũng không dạy Toán nổi cho cậu, thần tiên phương nào dạy bổ túc cho cậu thế?"

*Quyết chí tự cường: 奋发图强 Hăm hở vươn lên.

Sở Thanh cười cười, không đáp.

"Nói đến giờ thì người ổn nhất vẫn là Vương Văn, ngoại trừ hơi thiếu tóc một chút nhưng nhà, xe, tiền giấy, con trai đều có cả." Có đồng học chỉ vào Vương Văn và Trình Dịch An mà trêu chọc nói, " Nhìn lại lớp trưởng của chúng ta mà xem, một lòng nghiên cứu y thuật, đến bây giờ còn chưa tốt nghiệp. Ngoại trừ phong thái yểu điệu không giảm như năm đó thì ngay cả cái bạn gái đều không có."

"Cậu cũng đừng có mà làm lớp trưởng tức chết đấy nhé, phong thái yểu điệu là cái gì thế hả!"

Dương Thiên Lâm cười nói người kia không nhạy tin tức gì cả, "Lần trước tớ và Diệp Khương đến bệnh viện đưa thiếp mời, thế mà trông thấy một vị bác sĩ rất xinh đẹp trong văn phòng lão Trình đấy."

Mấy gã đàn ông trong lớp nghe xong thì bắt đầu ồn ào, huyên náo đến mức mấy bàn sát vách mấy bàn đều nhìn về phía bàn bên này của họ.

Trình Dịch An luôn luôn không tình nguyện giải thích mấy chuyện này, Diêu Vũ Thành lại ngồi không yên mà hét lên: "Chỗ nào chứ, đó là người thay ca tức thời, là đồng học bảy năm với bọn tôi, muốn thành thì đã thành lâu rồi..."

Một đám người nháo đến hơn mười giờ, thấy muộn nên cũng bắt đầu rời đi. Có một nửa các bạn học là chạy đến từ phương khác, sau khi tiệc cưới kết thúc thì trực tiếp lên lầu về phòng cho khách.

Bọn Lâm Tương không lái xe, chuẩn bị như thời cấp ba đi chuyến tàu đêm về nhà. Sở Thanh rơi vào đám người ở phía sau cùng, từ chối ý tốt của đám Vương Văn vốn muốn chở cô một đoạn đường. Ngày mai cô phải đi công tác rồi, định lát nữa ghé qua cửa hàng tiện lợi một chút.

Lâm Tương và Diêu Vũ Thành nghĩ dù sao Trình Dịch An cũng đang ở đây nên không quan tâm quá nhiều về Sở Thanh. Nghĩ đến việc hôm nay Trình Dịch An đưa Sở Thanh về nhà, cô nam quả nữ ở với nhau nói không chừng lại làm lành ý chứ.

Mãi cho đến khi Sở Thanh đi bộ ra ngoài khách sạn, cô cũng không thấy bóng dáng Trình Dịch An đâu. Vừa ăn no lại tức đến đau dạ dày, nghĩ nát óc cũng không biết mình đắc tội vị tổ tông kia ở chỗ nào. Sở Thanh cắn môi đi bộ về nhà, thấy cục đá là đá, hung hăng đá, tưởng tượng đó là Trình Dịch An mà đá.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô mua đồ xong rồi lại mua mấy xâu bánh cá hầm, ngồi bên quầy bàn nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Đã độc thân nhiều năm như vậy nên Sở Thanh vẫn cảm thấy bạn trai là loại sinh vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nói không chừng về sau sẽ còn tăng thêm phiền não, bây giờ còn chưa có gì với Trình Dịch An mà Sở Thanh đã sầu đến tóc cũng rụng lả tả rồi. Rõ ràng người bên ngoài ai cũng một người bạn gái hỉ nộ vô thường đến không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, sao đến lượt cô lại ngược lại thế này không biết.

"Cộp cộp cộp..." Tấm kính trước mặt bị người ta gõ mấy lần, Sở Thanh còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên cửa hàng tiện lợi đã nói một câu hoan nghênh ghé thăm.

"Tiểu Sở." Chủ nhiệm lớp đi thẳng đến bên cạnh Sở Thanh ngồi xuống, cười nói, "Còn chưa về nhà à?"

"Thầy Lưu, Lưu..." Sở Thanh vọt một cái đứng lên, căng thẳng như thể trốn buổi tự học tối mà bị bắt vậy.

"Ngồi đi, em ăn của em."

Sở Thanh cười xấu hổ cười, trong tay bưng lấy bát bánh cá hầm không biết phải làm sao. Vốn định khách khí với chủ nhiệm lớp để ông ấy ăn, nhưng lời đến khóe miệng rồi cô cảm thấy nói ra thì càng lúng túng hơn nên không nói gì nữa.

"Giờ thân thể ổn rồi chứ?" Năm đó sau khi thi đại học kết thúc ông có nghe qua tình hình của Sở Thanh, nói rằng trong nhà xảy ra biến cố lớn, ốm đau mấy ngày trời, cũng không tham gia kì thi đại học.

"Tốt hơn nhiều ạ, phiền thầy băn khoăn rồi ạ."

Chủ nhiệm lớp cười khoát tay một cái nói: "Vẫn còn nhớ rõ em lắm đấy, hôm tiếp theo thầy Số học của các em thấy em không đến, vừa hết giờ là chạy đến phòng làm việc của tôi hỏi có phải ông ấy nói quá đáng quá rồi hay không, nên cô nhóc da mặt mỏng không muốn lên lớp nữa..."

"Thầy Thường khỏe chứ ạ?"

"Còn khỏe, hãy còn nhập gánh với tôi." Lấy từ trong túi ra cái chén thủy tinh nhấp một ngụm nước, chủ nhiệm lớp đặt chén trà lạnh lên trên bàn, "Trình Dịch An..."

Sở Thanh ngẩng đầu, không chờ ông nói xong đã đứng dậy cầm chén của ông đến bên bàn tính tiền phiền người ta cho thêm nước nóng. Chầm chậm về chỗ ngồi xuống, hai tay Sở Thanh đặt trên đầu gối, dáng vẻ như học sinh tiểu học đang chờ thầy giáo giáo huấn.

"Đứa nhỏ này mặc dù ngoài mặt rất lạnh lùng nhưng bụng dạ là chân thành, hồi lớp mười một thông báo em chuyển trường, thằng bé không theo tôi về văn phòng mà chạy theo hỏi ngay luôn." Tuy nói vừa nãy ông thấy hai người này không ngồi chung một chỗ, nhưng mà nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, không thể nói chính xác được. Lại có Diêu Vũ Thành và Lâm Tương ở giữa làm rộn, không chừng lại thành, lúc nãy nhìn thấy Sở Thanh thì đi vào nhiều miệng dăm câu.

Thấy Sở Thanh cúi đầu không nói, chủ nhiệm lớp nhấp một ngụm nước trà rồi đứng dậy kéo khóa áo chuẩn bị rời đi. Đi hai bước, ông lại quay đầu lại nói: "Tiểu tử kia lúc đầu có khả năng được cử đi học ở đại học L, chứ không phải không thể." Hệ tài chính của Đại học L là đỉnh mũi nhọn trong nước, cũng là nơi mà Trình Dịch An luôn tâm tâm niệm niệm từ hồi cấp hai.

Chủ nhiệm lớp đi rồi, Sở Thanh ngồi trong cửa hàng tiện lợi đến lúc khuya lắc khuya lơ. Thấy người đi lại trên đường càng ngày càng ít, thỉnh thoảng chỉ có vài đôi tình nhân vui cười đùa giỡn nhau đi qua, cô uống xong cốc trà sữa của cửa hàng tiện lợi rồi đứng lên chuẩn bị rời đi.

Vừa ra khỏi cửa thì có một chiếc xe tiến đến từ phía sau.

Trình Dịch An dừng xe trước mặt Sở Thanh, yên lặng chờ cô.

Sở Thanh không để ý tới, đi thẳng về phía trước. Xe cũng đi theo dọc đường, bỗng nhiên cô dừng lại rồi mở cửa lên xe.

Trên xe mở điều hòa rất cao, gương mặt Trình Dịch An hiện ra màu hồng nhàn nhạt. Trong xe có mùi thuốc lá, Sở Thanh nhìn thấy xác của một điếu thuốc thơm nằm phía trên bảng điều khiển xe, vậy mà cô không biết Trình Dịch An cũng hút thuốc lá đấy.

Chờ Sở Thanh lên xe rồi, Trình Dịch An cũng không dừng một giây nào mà quay đầu ngay tắp lự, cả chặng đường đi không hề lên tiếng.

Sở Thanh không biết vì sao mà hơn nửa đêm anh còn ở đây, thấy cái mặt của anh cũng không có hứng thú hỏi, tựa lên cửa sổ xe nhìn bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Hai tiếng trước Trình Dịch An nhận được điện thoại từ chủ nhiệm lớp, bảo anh mau mau đến cửa hàng tiện lợi ở đầu đường nào đó. Anh sốt ruột, vội vàng chạy đến thì thấy Sở Thanh đang ngồi ngơ ngẩn trong cửa hàng, liền dừng xe ở một nơi không xa, chờ đợi ròng rã hai tiếng đồng hồ. Lúc đó anh buồn ngủ đến đòi mạng, lại không dám chớp mắt vì sợ mất dấu người kia.

Hơn một giờ sáng, đã quá giờ đi ngủ bình thường của anh từ lâu. Trình Dịch An lấy một điếu trong nửa bao thuốc lá không biết để từ lúc nào ra châm lửa, hít một hơi, suýt chút nữa ho sặc cả phổi.

Đang ho đến độ nước mắt cũng trào ra trong hốc mắt thì anh trông thấy Sở Thanh bước ra khỏi cửa hàng. Anh vội vàng đi theo, trong lúc đó lại ho khùng khục hai lần rồi mới dừng xe lại. Lúc này yết hầu anh rất khó chịu, vốn không biết hút thuốc lá lại có cảm giác thế này, giờ tự cảm nhận rồi thì không muốn đụng lại lần nữa.

Thấy mặt anh bị nghẹn đến đỏ bừng, nhưng vẫn là nhỏ giọng kìm nén nơi cuống họng. Sở Thanh cảm thấy cái con người này giống như thể cái bọc nặng vậy, ho khan thôi cũng phải kìm. Cô cũng lười để ý đến anh, tựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, Sở Thanh nhận ra người bên cạnh có động tĩnh. Cô từ từ nhắm hai mắt lại không nhúc nhích, không biết con sâu bướm Trình Dịch An định làm trò gì.

Trình Dịch An thấy cô ngủ rồi thì rón rén cởi áo ra, sau đó dò xét đắp lên người Sở Thanh. Sau rồi còn nhìn chằm chằm Sở Thanh một lúc lâu, bảo đảm cô không tỉnh lại mới yên tâm buông tay.

Mùi bột giặt quen thuộc lại quanh quẩn nơi chóp mũi, làm cho Sở Thanh vốn không buồn ngủ lại càng tỉnh táo hơn. Từng thước chuyện cũ tua lại một lượt trong đầu cô, cô he hé mắt nhìn người ngồi trên ghế lái.

Xe lái rất bình ổn, đèn đường ngoài cửa sổ cứ từng chiếc từng chiếc chạy về phía sau. Sở Thanh đột nhiên nhớ đến tám năm trước khi cô và Trình Dịch đi chuyến xe đêm về nhà cũng như thế này, cô ngồi gần cửa sổ, còn Trình Dịch An thì ngồi cạnh cô xem đề Vật lý.

Khi đó Sở Thanh thường vờ ngủ để được khoác lên chiếc đồng phục của Trình Dịch An, cô híp mắt nhìn chằm chằm anh rất rất lâu. Mỗi lần lúc xuống xe hai gò má Sở Thanh đều đỏ bừng, Trình Dịch An chỉ nghĩ là cô bị điều hòa trong xe làm nóng người mà thôi.

Vật đổi sao dời, Sở Thanh sớm đã không còn là Sở Thanh hoạt bát sáng sủa năm ấy. Nhưng tính tình Trình Dịch An vẫn không hề thay đổi, khó tính đến không chịu được.

Từ lúc lên xe đến giờ Sở Thanh không nói lời nào với anh, Trình Dịch An cũng làm mặt lạnh không nói gì, không có một tẹo ý muốn dỗ dành, làm lành với cô.

Ban đêm trên đường không có mấy ai, cứ việc Trình Dịch An lái xe với tốc độ rất chậm đi chăng nữa thì con đường hai cây số cũng rất mau đã đến.

Anh chậm rãi dừng lại trước cửa ra vào, đưa tay lấy áo khoác đang đắp trên người Sở Thanh mặc vào rồi mới ho khan một tiếng, muốn gọi Sở Thanh tỉnh dậy.

Sở Thanh giận đến độ ruột gan lồng lộn, nhắm chặt hai mắt giả bộ như không nghe thấy.

Hình như Trình Dịch An hơi rầu rĩ, nghiêng đầu nhìn cô một chút, ngồi im mấy giây rồi đi xuống xe. Đã gọi không dậy thì cứ cho cô ngủ vậy. Anh ngồi trên xe thấy ngại nên dứt khoát xuống xe chờ cô.

Sở Thanh phát giác được anh xuống xe, trong lòng thầm lườm nguýt anh, lập tức mở mắt xuống xe đi vào tiểu khu. Cả quá trình cũng không thèm cho Trình Dịch An một ánh mắt dư thừa nào.          

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play