Bí Mật Của Bạn Trai Cũ

3+4+5


1 tháng

trướctiếp

3.

Ra khỏi Cục dân chính, Diệp Thành nhìn đồng hồ: "Ăn gì nhẹ nhàng vẫn kịp đấy."

Tôi đá đá cục sỏi dưới chân, nhỏ giọng từ chối: "Mẹ tôi vẫn đang ở trong bệnh viện."

"Ừ." Anh nhìn tôi, nói: "Căn nhà vừa rồi là đàn em cho anh thuê, em ở lại đấy luôn đi, không cần lo có người đuổi em nữa."

Nói xong, anh lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, đưa cho tôi: "Tầng hầm lạnh lẽo ẩm ướt, con gái không nên ở đấy."

Tôi nhận lấy chìa khóa, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Anh lại nhìn tôi, nhưng không nói gì thêm, chỉ bước lên xe công ty điều đến đón anh.

4.

Tôi lên bệnh viện nộp viện phí, sau đó thuê một căn nhà gần bệnh viện.

Cha tôi nhìn tiền trong tay tôi, hỏi: "Con lấy tiền từ đâu ra thế?"

"Tiền con tích được trong mấy năm ở nước ngoài thôi ạ." Tôi nói dối quen mồm.

Cha tôi không truy hỏi nữa.

Có thể trong lòng ông hiểu rõ nguồn gốc chỗ tiền này cũng không vẻ vang gì.

Tôi do dự một chút, sau đó kể chuyện mình đã kết hôn.

Cha tôi khiếp sợ nhìn tôi: "Đối phương làm gì? Các con quen nhau bao lâu rồi?"

"Là bạn đại học của con, lớn hơn con hai khóa, cha cũng gặp rồi, Diệp Thành ấy, cha còn nhớ không?" Tôi vội vàng giải thích.

"Còn nhớ, còn nhớ. Đứa trẻ chói mắt như thế, sao có thể quên được!" Cha tôi lẩm bẩm, nói: "Vậy hôm nào con dẫn nó đến nhà ăn cơm nhé."

"Vâng."

Dàn xếp cha tôi ổn thỏa xong, tôi xuống tầng hầm chuyển hành lý của mình ra.

Bởi vì vừa về nước nên đồ cá nhân của tôi không nhiều.

"Cha ơi, con kết hôn rồi nên sẽ không ở nhà nữa." Đây là thỏa thuận giữa tôi và Diệp Thành trước khi đăng ký kết hôn, tôi không thể nói không giữ lời được.

Cha tôi bước đến, ôm lấy tôi, áy náy nói: "Y Y, là cha liên lụy đến con."

"..."

5.

Lúc Diệp Thành quay lại đã là một tháng sau.

Không biết có phải mặt trời ở Côn Minh độc hơn không, anh đen hơn trước khi đi rất nhiều.

Thiếu đi chút nhã nhặn trắng trẻo, tăng thêm chút quyến rũ khỏe khoắn.

Anh nhìn thoáng qua phòng khách bị tôi bừa bộn, mắt phượng dài hơi nheo lại: "Đã nhiều năm vậy mà em vẫn không tiến bộ chút nào."

"Để tôi dọn lại." Tôi cúi đầu, thừa nhận mình sai.

"Thôi để anh làm cho." Diệp Thành sắn tay lên, bắt đầu dọn dẹp.

Hồi còn yêu lúc trước cũng thế. Việc nhà anh không cho tôi nhúng tay, bởi anh bị OCD, tất cả mọi thứ đều phải đặt ở vị trí chỉ định.

Mỗi lần tôi bừa bãi, anh sẽ lạnh mặt đi thu dọn.

Dù là rất trễ nhưng vẫn phải dọn dẹp cho gọn gàng lại.

Tôi buồn bực ngồi trên ghế sô pha, nhìn anh đi tới đi lui trong phòng khách.

Trong lòng vô cùng nhạt nhẽo.

Đến khi anh dọn dẹp sạch sẽ xong, trời đã tối.

Anh nhìn tôi đang ngẩn người, hỏi: "Tối em muốn ăn gì?"

"Gọi ngoài nhé?" Đợt này tôi luôn chạy đôn đáo tìm việc làm, cơm nước đều ăn bừa.

Không phải mì ăn liền thì là sủi cảo đông lạnh.

"Cũng được." Anh cũng không kén chọn.

Tôi cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi đồ ăn ngoài, anh nhìn chăm chú tôi, hỏi: "Tiền đủ tiêu không?"

"Há??"

Anh thở dài: "300 vạn đủ trả nợ chưa?"

"Đủ... đủ." Tôi suýt nữa cắn phải lưỡi.

"Vậy thì tốt rồi." Anh dường như nhẹ nhõm hơn.

Tôi bình phục lại tâm trạng, nói: "Ừm... về tiền... tôi sẽ từ từ trả anh."

"Tùy em." Anh đứng dậy, kéo vali về phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp