Trên mặt Tự Ngọc không còn tươi cười, âm khí nặng nề lạnh nhạt nói: “Nếu thật sự có thể quay về mới là tốt nhất…” Tuy ánh mắt nàng lộ tia hung tàn, nhưng dẫu sao sức lực vẫn chưa khôi phục, giọng nói vẫn mềm như bông, nghe có vẻ lực sát thương bằng số âm.
“Nếu hắn ta đã dám trắng trợn táo bạo trong thôn như thế, có nghĩa chắc nịch các ngươi không dám phản kháng, nếu chuyện này không có kết quả, ta sẽ tự lo đến cùng, chắc chắn không buông tay.
” Thẩm Tu Chỉ dường như rất khó chịu, sắc mặt gần như đã trắng bệch, lời nói cũng có phần suy yếu, mất rất nhiều sức mới có thể nói ra lời này.
Lưu thẩm nghe vậy đáy lòng luôn thấp thỏm cũng buông xuống, Thẩm tướng công này nhìn rất đáng tin, đã nói ra lời này đương nhiên có thể làm được, thấy bộ dạng bọn họ như vậy cũng không quấy rầy nữa sớm cáo từ rời đi.
Tự Ngọc thấy trên tay Thẩm Tu Chỉ toàn là máu, vội vàng đứng dậy cầm vải và chậu, gắng gượng ra bên ngoài lấy nước làm ướt vải, duỗi tay muốn chà lau cho hắn.
Thẩm Tu Chỉ thấy nàng lung lay như thể đứng không vững, đương nhiên hiểu nàng bị trúng chiêu: “Ta tự mình làm vậy, ngươi nằm đi.
”
“Ta chỉ bị thương ngoài da thôi, không đáng ngại.
” Khuôn mặt sưng vù của Tự Ngọc trông rất chật vật, nàng lại hoàn toàn không để ý, cúi đầu cực kỳ nghiêm túc cẩn thận lau cho hắn.
Máu trên tay phần lớn đều là của Giả Trường Quý, lau vết máu khô xong, miệng vết thương phía trên đa số đều ở chỗ khớp xương, tất cả đều bị rách da, thậm chí gần như đã thấy được cả xương, vừa nhìn đã cảm thấy đau.
Thân người Thẩm Tu Chỉ căn bản ngồi không vững, chỉ có thể ngồi trên giường lò bằng đá dựa vào tường, hiện giờ toàn bộ cánh tay đã tê rần, ngay cả nắm tay cũng không thể, nhưng dù là vậy, lau đến miệng vết thương cũng vẫn đau thấu xương.
Tự Ngọc chà lau cho hắn xong sau, cả miếng vải đã gần như nhiễm đỏ, miệng vết thương này nhìn quá ghê người, lúc bôi thuốc có hơi không xuống tay nổi.
Nàng nhẹ nhàng bôi một chút trên tay hắn đã không tự giác mà run lên, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, thấy giữa mày hắn hơi cậu lại bèn cực kỳ cẩn thận: “Rất đau phải không, ngươi cố nhịn nhé, ta sẽ cẩn thận hơn tâm chút.
” Động tác trên tay nàng càng thêm mềm nhẹ, khiến người ta không tự chủ thả lỏng ra.
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy nhìn nàng một cái, tầm mắt chậm rãi rơi xuống trên động tác bôi thuốc của nàng, không hề mở miệng nói chuyện.
Đợi xử lý xong miệng vết thương, Tự Ngọc đã không biết nên làm cái gì, trong phòng quá mức an tĩnh, nhất thời phóng đại sự xấu hổ gấp nhiều lần, huống chi bọn họ ban nãy còn mới ầm ĩ một phen.
Tự Ngọc nhìn vải trong chậu nước, thấy vết máu phía trên chậm rãi lan ra nhuộm lên nước như mực: “Xin lỗi, hôm nay ta không nên cãi nhau với ngươi vì cái tên ác nhân kia, ta cho rằng hắn ta thật sự tặng ta vòng tay, lại không ngờ lại ám toán sau lưng ta, thật sự không ngờ có người còn đáng sợ hơn so với lệ quỷ ở bãi tha ma…”
Hôm nay nàng thật sự đã hoảng sợ không nhẹ, nàng vẫn luôn ngồi xổm trước cửa chùa miếu, phần lớn người đến đều để cầu nguyện, tuy hòa thượng trong chùa miếu nói chuyện có hơi nhiều chút, nhưng vẫn đối xử rất tốt đối với đồ trang trí như các nàng, mỗi tháng đều sẽ cọ cọ rửa rửa cho các nàng, chưa bao giờ chịu bạc đãi.
Nàng đã gặp qua rất nhiều người, có lòng tràn đầy chờ đợi, có khổ sở bi thương, cũng có khóc gió than mưa, nhưng duy nhất chưa từng trải nghiệm lòng người đáng sợ, nàng vẫn luôn không ý thức được thế gian hoàn toàn không giống với thế giới của yêu quái cùng nàng.
Yêu quái bọn họ nếu nhìn không thuận mắt cũng chẳng qua chỉ dong dài lằng nhằng khó nghe vài câu, chỉ dựa vào kỹ năng nói chuyện ngoài miệng.
Ngay cả đám quỷ hồn tiếng ác vàng danh ở bãi tha ma kia cũng là quang minh chính trực xốc đất đánh tay đôi, phân thắng thua xong sẽ ngừng nghỉ, trước nay đều không có lòng ám toán sau lưng người khác như vậy.
Khác biệt văn hóa khó bất đồng chỉnh loại quá lớn, khiến nàng ít nhiều cũng có chút không tiếp thu được.
Thẩm Tu Chỉ giương mắt nhìn về phía nàng, thấy trên mặt nàng chỗ thì ứ xanh chỗ thì sưng đỏ, vừa rồi ắt hẳn đã bị bắt nạt tàn nhẫn.
Hắn hơi trầm mặc, cánh môi khẽ mấp máy cuối cùng cũng không xa cách lạnh lẽo như trước kia: “Hiện nay ngươi biết cũng không muộn, chỉ có điều lần tới đừng ai người ngươi cũng tin, khoác da người chưa hẳn đều là người đâu.
”
Tự Ngọc nghe vậy có chút chột dạ, hiện giờ không phải nàng là yêu quái khoác da người ư, nhất thời tròng mắt chuyển hướng qua nơi khác khẽ gật đầu, không dám tiếp lời.
Thẩm Tu Chỉ cầm lấy rượu thuốc trên giường lò bằng đá nhìn về phía mặt nàng: “Ngươi cần ta giúp ngươi bôi thuốc không?”
Tự Ngọc thấy hắn không hề truy vấn chuyện vừa rồi, trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi bị kéo rơi, bà nương kia chuyên môn chọn mặt nàng và lồ.ng ngực để tay đấm chân đá, mỗi chỗ đều đau đến nóng rát, cự tuyệt e là hắn sợ sẽ nảy lòng nghi ngờ.
“Được vậy, ngươi nhẹ chút nhé, đầu cùng ngực ta đều bị đánh sưng lên, đau lắm.
” Nàng lập tức bò lên trên giường lò bằng đá sán đến trước mặt hắn chuẩn bị thoát y.
Đây quả thật là hết rên quên thầy, cho chút mặt mũi đã muốn mở phường nhuộm mà.
Thẩm Tu Chỉ mặt không cảm xúc đẩy đầu nàng ra, buông rượu thuốc ra, gắng hết sức từ trên giường lò đứng dậy: “Tự ngươi bôi đi, ta ra ngoài chờ.
” Nói rồi cũng không chờ Tự Ngọc trả lời, hắn đã đứng dậy đi ra ngoài như ngày thường, còn tiện tay đóng cửa.
Tự Ngọc đảo không có gì để ý hắn ở trong hay ở ngoài, nàng ngồi trên giường lò cầm lấy rượu thuốc tùy ý bôi bôi mấy cái trên đầu trên mặt, đau m châm chích cả mặt.
Nàng duỗi tay sờ so.ạng khuôn mặt bản thân, mặt sưng giống như sườn núi nhỏ, nhất thời lã chã chực khóc, khuôn mặt này sao lại gặp nhiều tai nạn như vậy, mới đến nhân gian mấy ngày đã bị đánh hai lần, thật sự khổ nói không nên lời mà.
Nàng mặt ủ mày ê mà nhìn chính mình, xiêm y trên người cũng bởi vì vừa rồi đầu bị đè trên mặt đất đánh đấm mà bẩn thỉu nhăn nhúm đến chẳng ra hình ra dạng, nàng bèn thuận tiện thay luôn xiêm y.
Sức lực nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, động tác chậm đi rất nhiều, lề mà lề mề hồi lâu mới thay xong xiêm y, lúc đó bên ngoài đã mưa rơi tí tách, gió xuyên thấu qua khe cửa tiến vào đã có thể cảm thấy vài phần lạnh lẽo tận xương, đứng bên ngoài không biết lạnh biết chừng nào, huống chi trên người hắn còn có thương tích nên sẽ càng chịu không nổi.
Tự Ngọc còn chưa kịp thắt xong xiêm y đã vội vàng mở miệng: “Ta xong rồi, ngươi mau vào đi.
”
Thẩm Tu Chỉ mang theo cả người lạnh lẽo đẩy cửa tiến vào, thấy nàng mặt mày suy sụp: “Nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.
”
Tự Ngọc khẽ gật đầu, cửa sổ bên cạnh giường lò hơi hé ra đã lọt gió, nàng bò về phía cửa sổ trên giường lò đóng lại kín mít mới dọn xong gối đầu, chui vào trong ổ chăn.
Thẩm Tu Chỉ vẫn bằng nghiêng phía ngoài của giường lò như cũ ở, cách nàng một khoảng cách khá xa, tư thế ngủ lại đoan chính, suốt đêm gần như không hề đổi tư thế, tới sáng ngay cả góc áo cũng chưa từng đụng vào chăn của nàng.
Thời tiết đã càng thêm rét lạnh, trước đó vài ngày trời không mưa cũng còn có thể chịu được, bây giờ mưa rơi xuống, nghe vào tai đã cảm thấy cực kỳ rét lạnh, không có chăn chẳng khác đang nằm trong gió lạnh là bao.
Tự Ngọc làm ổ trong ổ chăn ấm áp nhìn Thẩm Tu Chỉ chỉ mặc một kiện xiêm y đơn bạc nằm đó, càng thêm cảm thấy rét lạnh thay hắn, nàng nằm trong ổ chăn này mà còn cảm giác được mặt sắp đông cứng.
Trên người hắn bị thương nặng, nếu cứ chịu đựng như vậy mãi cả đêm, ngày mai tỉnh lại không biết sẽ thành cái dạng gì nữa đây.
Tự Ngọc yên tĩnh chờ hắn ngủ, hơi thở không vững vàng giống trước kia mà ngược lại càng ngày càng mỏng manh, có mấy lần thậm chí có chút không lấy hơi lên được.
Nàng vội vàng nhổm dậy lén đi qua, cúi người nhìn hắn, hắn đang an an tĩnh tĩnh ngủ, ngủ nhan sạch sẽ đến vô hại, nàng cúi đầu nhẹ nhàng dán lên cánh môi hắn, hơi hơi mở miệng độ linh khí vào giữa môi răng hắn.
Ánh trăng bị mây đen che lấp, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ chói vào, tiếng gió nhẹ nhàng vỗ vào cửa sổ, nước mưa vang lên tí tách tí tách.
Lông mi hắn khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía nàng, trong mắt thanh tỉnh, hoàn toàn không vẻ mê ly nên có khi vừa tỉnh ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT