Trần Thương trở lại trong khoa, đã khoảng mười hai giờ, một ca phẫu thuật hơn hai giờ là quá bình thường.
Trần Thương phát hiện trong khoa cũng đã không còn ai, nhưng đã làm xong một ca phẫu thuật, Trần Thương cũng mất đi động lực, dứt khoát mua thức ăn ngoài rồi ngồi trong phòng trực ban bắt đầu ăn, ăn xong vừa vặn ngủ một giấc.
Phòng trực ban cấp cứu, kê hai chiếc giường tầng, ý là có thể ngủ bốn người, hơn nữa có hai phòng trực ban.
Tám chỗ ngủ, thỏa mãn tất cả bác sĩ ở đây nghỉ ngơi!
Trần Thương ăn cơm, lập tức buồn ngủ, nằm xuống đã ngủ say.
Khoan hãy nói, giường cấp cứu như có một loại ma lực, làm cho người nằm xuống là muốn đi ngủ.
Đúng, đây chính là cái gọi là tự mang BUFF!
Trong sinh hoạt đặc biệt thế này, tự mang vật phẩm của mình còn thật nhiều, ví dụ như góc nhỏ máy tính, như phòng thay quần áo...
Khi Trần Thương cảm giác ngủ say sưa, bỗng nhiên nghe thấy một người đứng tại bên cạnh mình kêu gọi.
- ~ Bác sĩ Tiểu Trần, bác sĩ tiểu Trần!
Trần Thương mở to mắt, phát hiện là y tá Nhạc Nhạc, lập tức đứng dậy:
- Thế nào Nhạc Nhạc?
Nhạc Nhạc nói ra:
- Có một người ăn cá, xương cá kẹt trọng cuống họng. Bác sĩ Thạch đang giúp đỡ người ta xử lý, nếu không anh đi xem thử?
Trần Thương nhìn một nửa cơm hộp mình còn chưa kịp ném, thở dài.
Xương cá kẹt trong cuống họng.
Tôi! Canh thừa thịt nguội.
Loại người bị kẹt xương cá này, ở khoa cấp cứu cũng rất phổ biến, Trăn Thương duỗi lưng một cái.
Sau đó hỏi:
- Ăn cá gì?
Nhạc Nhạc liếc mắt:
- Tôi không biết rõ?
Trần Thương mặc áo blouse lập tức đi ra bên ngoài.
Dù sao, cá không giống, xương cá cũng không giống, cân nhắc đến hậu quả cùng phương án trị liệu cũng sẽ không giống.
Nếu như chỉ là một gai nhỏ chút xíu, râu ria, nhưng có xương cá vừa mảnh vừa dài, cũng rất dễ dàng làm bộ vị quan trọng bị thương.
Nhạc Nhạc quay đầu nhìn một nửa đồ ăn không ăn trên bàn ăn, hỏi:
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh không ăn nữa tôi dọn cho anh nhé? Mùa hè để đó sẽ bốc mùi đấy!
Trần Thương gật đầu:
- Ăn chứ!
Nhạc Nhạc lại liếc mắt một cái, đi theo Trần Thương ra ngoài:
- Bác sĩ Trần, anh nói một tháng anh kiếm nhiều như vậy, thế nào còn không đổi được thói quen tiết kiệm!
Trần Thương cắt một tiếng:
- Đây là cần kiệm không phải tiết kiệm, đúng rồi, người bệnh ở đâu?
Nhạc Nhạc chạy lên phía trước mấy bước: - Tôi dẫn anh đi.
Vừa nói chuyện, vừa mang theo Trần Thương đi.
Đến đại sảnh cấp cứu, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, đeo cà vạt màu đen, quần tây, giày da ngồi ở chỗ đó, sờ ngực, cầm lý nước liên tục uống!
Bên cạnh thì vợ anh ta lo lắng nói:
- Uống chút dấm!
Khi nói chuyện, đưa một bình giấm chua trong tay tới.
Người đàn ông trợn trắng mắt:
- Đều uống một bình! Trong bụng chua không chịu được, lại uống sẽ xảy ra vấn đề!
Vợ anh ta cũng là lo lắng suông.
Hai người cũng không lớn lầm, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, nhìn bộ dáng người đàn ông giống như là một người bán hàng.
Trông thấy Trần Thương tới, hai người vội vàng đứng lên:
- Bác sĩ.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Ừm, ngồi đi!
Hai người ngồi xuống, sau đó Trần Thương hỏi:
- Xương cá kẹt bao lâu rồi?
Người đàn ông do dự một chút:
Hai ngày, buổi trưa hôm trước ăn cơm bị kẹt.
Vợ anh ta trách cứ:
- Hôm qua là sinh nhật chồng tôi, tôi cảm thấy thật cực khổ cho nên đã nấu món cá nấu ngọt.
- Anh ấy là môi giới nhà cửa, mỗi ngày đi tới đi lui, một chút cũng không chịu ngồi yên, lúc ăn cơm ở nhà, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, có khách hàng muốn xem phòng ở, anh ấy vốn ăn cơm nhanh, lăn này ăn cá bị kẹt trong yết hầu.
Người đàn ông khụ khụ một tiếng, cười nói:
- Thói quen nghề nghiệp, ăn cơm quá nhanh, hơn nữa... Khách hàng gọi điện thoại tới, tôi muốn ăn nhiều
một chút, không nghĩ liền bị xương cá kẹt lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT