- Đi thôi, chúng ta trước đi ăn cơm, lát nữa quay lại xem tiếp.
- Việc này cũng không cần làm phiền Trương tiên sinh.
Trương Phàm thấy Trần Thương bỗng nhiên kéo tay Tần Duyệt, lập tức biến sắc!
Lên cơn giận dữ!
Anh ta trừng to trơ mắt nhìn xem Trần Thương cầm tay Tần Duyệt đi xa.
Trương Phàm tức giận đến biến sắc, căm lấy điện thoại đập mạnh trên mặt đất!
Ta mẹ nó!
Hỗn đản!
Trương Phàm tức giận toàn thân phát run, thân thể đều có chút run rẩy.
Nghĩ đến thời điểm Trần Thương cầm tay Tân Duyệt, ý muốn giết người Trương Phàm đều có.
Bởi vì Trương Phàm thật sự rất thích Tần Duyệt à?
Đúng! Nhưng cũng không đúng.
Chủ yếu vẫn là người mình ưa thích bị người khác. cướp đi.
Cảm giác không cam lòng.
Cực kỳ khó chịu!
Càng nghĩ càng khó chịu!
Mà lúc này, người phụ nữ bên cạnh nhìn Trương Phàm, cười một tiếng xem thường, để ngươi giả vờ.
Nhưng.
Cô sẽ không nói với người cho mình tiền như vậy?
Cô thừa lúc vẳng nhà mà vào là thời điểm thích hợp nhất.
Cô đã nghe vào trong tai toàn bộ lời nói vừa rồi của Trương Phàm.
Bạn của anh ta là nhà xây dựng căn hộ nhỏ hai phòng, lời nói có trọng lượng?
Cô căn một căn hộ hai phòng đơn giản lại thích hợp.
Đến mức Trương Phàm nghĩ như thế nào... Có bao nhiêu bạn gái... Điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là chính mình có thể đi theo húp chút canh hay không, nếu có thể ăn được thịt thì tốt nhất rồi.
Hơn nữa... Tốt nhất tìm thêm mấy bạn gái, đừng cả ngày đến phiền mình.
Mỗi lần làm qua loa, cảm giác thật cực kỳ không thoải mái, còn chưa có bắt đầu, đối phương đã kết thúc rồi, vậy mà hết lần này tới lần khác còn phải giả vờ bộ dạng mình rất thỏa mãn.
ôi....
Diễn kịch thật rất khó.
Đặc biệt mình phải diễn trọn vẹn để đẩy lòng tin của anh ta.
Nghĩ tới đây, cô đều cảm thấy Trương Phàm hạn chế phát triển sự nghiệp truyền hình điện ảnh của cô.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là...
Mình còn phải trái lương tâm khen anh ta mạnh cỡ nào...
Chuyện này quá mẹ nó mệt mỏi.
Nếu như anh ta tìm thêm mấy bạn gái nữa thì sẽ không tới phiền mình.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ tính kế trong đầu...
Nhưng mà... Ngay lúc này, một bảo vệ bảo an khí thế hung hãng đi tới.
Trên tay áo tay mang theo một phù hiệu màu vàng.
- Này anh kia, không nhìn thấy nơi này viết cái gì à?
Trương Phàm đang tại nổi nóng, nơi nào còn lo lắng chuyện gì khác, thấy bảo vệ đi tới, cũng là một mặt ngây dại khó hiểu.
- Thế nào?
Bảo vệ ngẩng đầu ưỡn ngực chỉ cái biển dựng thẳng một bên:
- Thấy không? Cấm ném rác lung tung!
Sau khi nói xong, bảo vệ chỉ vào trên mặt đất đống linh kiện điện thoại, thở dài:
- Tranh thủ thời gian dọn đẹp đi, bằng không lãnh đạo chúng tôi nhìn thấy sẽ phạt tiền lương của tôi.
- Đến lúc đó tôi sẽ phải phạt tiền anh!
Trương Phàm sững sờ, lập tức trợn tròn mắt, kém chút phun ra một búng máu!
Con mẹ nó..
Khuôn mặt Trương Phàm nhãn nhó, tức giận đến kém chút chỉ khâu trên mặt đứt ra!
Thế nhưng anh vội vàng dừng lại biểu lộ, sợ tức giận lại lần nữa làm cho chỉ khâu trên mặt bị kéo đứt, đến lúc đó thật sự là chuyện xấu...
Lại phải đi tìm Trần Thương khâu lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT