“Tỉnh Nhiên sợ lão bà, hoặc là nói là đau lòng lão bà.

“Tỉnh Nhiên khoe khoang giống như nói ra:

- Anh nói với em, cửa hàng này có rất nhiều đặc sản, chúng ta nếm thử đã.

Cảnh Nghiên gật đầu, cô cũng đói bụng, bắt đầu cầm lấy xâu nướng ăn.

Chợt nhớ tới cái gì:

- Đúng rồi, Trần Thương đâu?

Tỉnh Nhiên cười nói:

- Trong nhà có một chút chuyện, gấp gáp trở về, anh còn nói giới thiệu hai người nhận biết đây!

Cảnh Nghiên cắt một tiếng:

- Còn cần anh giới thiệu! Hai chúng em là bạn học thời đại học, cùng một lớp, quan hệ đặc biệt tốt!

Nói xong, Cảnh Nghiên cầm xiên đồ nướng từng miếng từng miếng một mà ăn xong:

- Oa? Hương vị cũng thực không tồi!

Tỉnh Nhiên cười nói:

- Đó là đương nhiên, anh đã ăn quá nhiều, bác Trần còn cố ý gọi cho em một đống đặc sản, nói ăn ngon lắm!

Cảnh Nghiên cười cười, trong lòng suy nghĩ, thẳng nhãi này còn có chút lương tâm.

Tinh Nhiên nghe thấy Cảnh Nghiên nói đã từng quen biết Trần Thương, lập tức hào hứng:

- Đúng rồi, bà xã à, Trần bác sĩ là người như thế nào? Anh cảm giác cậu ta rất lợi hại!

Cảnh Nghiên cũng là hiếu kì:

- Làm sao lợi hại!?

Tỉnh Nhiên biến sắc, nghiêm túc nói ra:

- Hôm nay cấp cứu, em biết ai chủ trì không? Chính là Trần Thương, cậu ta làm từ đầu tới đuôi, một người chống lên đến toàn bộ đội ngũ cấp cứu, phẫu thuật cũng vậy, nếu không phải thực sự quá mệt mỏi, anh sẽ là người trợ thủ toàn bộ cho cậu ấy!

- Hơn nữa, Trần Thương phẫu thuật Ngoại khoa lồng ngực hết sức lợi hại, anh cảm giác còn giỏi hơn anh, lúc lựa chọn thời cơ phẫu thuật, vị trí... Thật rất lợi hại, hơn nữa cậu ta chiếu cố toàn bộ công việc cấp cứu phẫu thuật, bao gồm cả cân đối truyền máu, kiểm nghiệm, hô hấp... Đều cực kỳ lành nghề.

- Lúc phẫu thuật, anh phẳng phất thấy được giống như lão sư vậy....

Tỉnh Nhiên kể rõ đầu đuôi mọi chuyện về Trần Thương một phen, sau khi cảm khái, lại tăng thêm mấy phần bội phục!

- Đây là người mạnh nhất mà anh gặp được khi tới Đông Dương!

Cảnh Nghiên trầm mặc, Tỉnh Nhiên ưu tú thế nào cô rất rõ ràng, khi còn ở phụ ngoại anh là một nhân vật nổi tiếng, chỉ sau tiến sĩ Lưu Động Trạm, mắt cao hơn đầu.

Thế nhưng anh đánh giá Trần Thương cao như thế!

Nghĩ tới đây, Cảnh Nghiên thở dài!

- Cậu ta lúc đi học đã cực kỳ ưu tú, với tư cách lớp trưởng, bất luận là người xảy ra chuyện, hay là cân đối công việc lớp học, đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa thành tích rất tốt, mấy năm đại học, học bổng chỉ từng đứt đoạn một lần, nguyên nhân là trong nhà xảy ra chuyện.

- Khi thực tập, cậu ấy cũng ở thủ đô, lúc ấy trực tiếp được chủ nhiệm coi trọng, muốn để Trần Thương làm nghiên cứu sinh, thế nhưng....

Nghe Cảnh Nghiên nói, Tỉnh Nhiên cũng thở dài:

- Nhưng mà, là vàng thì cuối cũng sẽ phát sáng!

- Con người Bác sĩ Trần thật sự không tệ, đây đều là gọi cho em.

Cảnh Nghiên vẻ mặt vui mừng, cười nói:

- Đây là cái gì? Hương vị coi như không tệ!

Tỉnh Nhiên vừa rồi đã hỏi thăm rõ ràng, vội vàng nói, anh cho em giới thiệu một chút:

- Đây là trứng đê, đây là ngưu "vui vẻ”, đây là châu chấu, che trùng, kén ong, bọ cạp..

Cảnh Nghiên biến sắc!

Một cảm giác buồn nôn xông lên tới cổ, tranh thủ thời gian quay người, ngồi xổm ở một bên ói ra!

Cảnh Nghiên nôn nửa xong, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nằm chặt, nổi gân xanh!

Chó x Trần Thương! Lão nương không giết ngươi, không giải đại hận trong lòng!

Trần Thương vừa mới đến sơn trang Nhạc Dương, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở:

- Đinh! Độ thiện cảm của Cảnh Nghiên -2!

....

Trần Thương sững sờ, mình đã làm gì sai?

Ai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play