Giữa trưa, một cô bé chạy vào khoa cấp cứu, rong tay ôm hộp cơm màu hồng vội vàng chạy vào văn phòng.
Sau khi đi vào, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút nhưng không tìm được Trần Thương.
Lúc này, Vương Khiêm bỗng nhiên cười nói: "Ai u, Điềm Điềm, đến tìm Trần Thương hả?”
Tiểu Điềm Điềm nhìn thoáng qua Vương Khiêm, mắt to chớp chớp nhẹ gật đã
"Vâng!"
Y tá trực cấp cứu nở nụ cười: "Điềm Điềm, lại đến thăm ông xã đó à!"
Khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm đỏ lên, cũng không nói gì.
Trần Thương vừa mới trở về khoa cấp cứu, chỉ nghe thấy có người gọi: "Trần Thương, tiểu tình nhân của cậu lại tới.”
Trần Thương sững sờ, liếc cửa ra vào một cái:
“Điềm Điềm? Sao em lại tới đây, ba mẹ đâu?”
Lúc này, ở cửa ra vào, Từ Lương cùng vợ mình đi đến: "Bác sĩ Trần, lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi, Điềm Điềm nhất định phải tới thăm cậu, chúng tôi suy nghĩ một chút cũng nên đến thay thuốc, cho nên dẫn theo nó tới."
Trần Thương cười cười, tiểu gia hỏa này rất đáng yêu mà.
Trần Thương sờ lên đầu Điềm Điềm: "Đi thôi, tôi trước đi cho thay thuốc cho ngươi.”
Điềm Điềm làm bộ như nữ chủ nhân, lắc đầu: "Ăn cơm trước, sắp nguội rồi, mẹ làm sủi cảo”
Từ Điềm Điềm bày ra tư thế một bộ không ăn cơm thì sẽ không đi, Trần Thương bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống ăn sủi cáo.
Điềm Điềm giống như thường ngày ngồi ngắm Trần Thương ăn cơm, lau miệng chỉ Trần Thương, sau đó nghiêng khuôn mặt chờ Trần Thương hôn một cái.
Sau đó mới ngoan ngoãn đi thay thuốc.
Dù sao cũng là trẻ con, khôi phục rất nhanh.
Cuối cùng Điềm Điềm mới lưu luyến không rời ôm cơm hộp rời đi, ủy khuất nói: "Trần Thương, em còn sẽ tới thăm anh nha, hu hu..."
Vừa ra cửa, lại oa oa oa khóc lên.
Chọc cho mọi người một trận chế giễu.
Trần Thương nhìn thấy bộ dạng Điềm Điềm thật khả ái, bỗng nhiên cũng muốn có một đứa con.
Nhưng mà, tựa hồ bản thân anh còn chưa có bạn gái....
Hơn tám giờ tối, hôm nay trong đêm bỗng nhiên gió nổi lên, cửa lớn phòng cấp cứu đang đóng, nghe thấy tiếng gió thổi ở bên ngoài, sau đó chậm rãi trời bắt đầu đổ mưa lốp bốp.
Ý tác Nhạc Nhạc bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, lúc trên đường đến trực ca đêm tôi có thấy người ta đốt vàng giấy... bây giờ trời lại mưa."
Y tá già Phạm Hà nhẹ gật đầu: Không nên nói lúng tung, coi chừng nó ám trên người cô”
Nữ y tá thực tập sinh nhỏ tuổi đột nhiên hỏi: “Thầy Phạm, thầy từng gặp những thứ không sạch sẽ rồi hả?"
Nghe xong những lời này, y tá già Phạm Hà khẽ biến đối sắc mặt, cũng không nói chuyện nhiều.
Mà Nhạc Nhạc thấy thế nên vội vàng nói: Thầy Phạm, nói một chút đi"
Phạm Hà ở tỉnh Nhị Viện cũng đã rất nhiều năm rồi, nay đã bốn mươi tuổi, nghe thấy tất cả mọi người hỏi như vậy, đành nhỏ giọng nói ra: "Cũng có một số việc kì quái”
Dù sao bệnh viện cũng không phải là nơi đặc biể sạch sẽ gì, lúc đó tôi vừa tới đây không lâu, khi đó vẫn là cựu lâu lâu, có sáu tầng và khoa sản năm ở tầng ba."
"Tôi sợ nhất là trực ca đêm!”
"Bởi vì có đôi khi buổi tối ở đó luôn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc tim tôi liền đập loạn xạ”
Trần Thương cũng đang đi tới, đứng gần cô y tá đứng bên ngoài: "Khoa sản có trẻ con không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Phạm Hà lắc đầu, nói tiếp: "Là bình thường, thế. nhưng tiếng khóc đó không phải từ trong phòng truyền ra!"
"Trước đây, các y tá chúng tôi trực ban đêm cạnh phòng xử lý, tiếng khóc chính là từ nhà kho phát ra! Thời điểm buổi tối tôi đi WC do vừa mới tỉnh ngủ lại nhớ cái kia thì luôn cảm thấy trong lỗ tai mình truyền đến âm thanh trẻ con khóc."
"Khi đó tôi cũng rất sợ hãi, cho nên vội nói chuyện này lại với thầy tôi, về sau bà ấy trông thấy tôi, nhỏ giọng nói: Trước kia nó không phải nhà kho mà là phòng xử lý, nơi để nạo thai! Nói chung thời điểm lúc trước do kế hoạch hóa gia đình nên rất nhiều nhà mang thai con thứ hai đều đưa đến bệnh viện cho sinh non.. không biết đã chết bao nhiêu đứa trẻ rồi”
"Lúc đó tôi nghe xong liền bị dọa cho sợ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT