Bệnh viện thấy nhiều người bình thường đến khám bệnh, cũng thấy nhiều người bởi vì bệnh mà trở nên càng ngày càng nghèo hơn, thế nhưng có khi nào ngươi nghe

nói có người bởi vì chỉnh hình mà táng gia bại sản chưa?

Sau khi Trương Chí Tân nghe nói Trần Thương làm phẫu thuật chỉnh ngực, lập tức kém chút xù lông!

Cầm điện thoại lên gọi cho Trần Thương! Đáng tiếc không có ai bắt máy!

Lần này thật sự làm cho Trương Chí Tân lo lắng, hỗn tiểu tử này, thật sự là càng ngày càng làm xằng làm bậy, mới học mấy ngày đã dám làm phẫu thuật chỉnh ngực!

May mà ngươi không thấy ta làm phẫu thuật ngoại khoa, bằng không ngươi phải thượng thiên rồi!

Mãi mới chờ đến lúc đến tan tầm, Trương Chí Tân vội vàng lái xe trở về bệnh viện chỉnh hình, vô cùng lo lắng lên lầu.

Trần Thương còn chưa về, ngồi trong phòng làm việc xem bài luận văn mà Tân Duyệt phát biểu về « cấy ghép lá gan », trong lòng như suy nghĩ điều gì.

Khi nào mình mới có thể kích hoạt nhiệm vụ bái sư Tiền Lượng đây? Trương Chí Tân bỗng nhiên xông tới, thở hồng hộc nói: "Trần Thương! Tiểu tử ngươi, sao ngươi dám tự mình làm phẫu thuật chỉnh ngực! Còn làm cho em gái của

Phó Ngọc Phương! Ngươi thực sự là..."

Trần Thương nhìn thấy Trương Chí Tân đứng tựa lưng trên cửa, thở không ra hơi, nói chuyện đều thở không được, nói chuyện cũng không lưu loát.

Thở dài: "Ông chủ Trương, ngài làm ông chủ, ngồi trong nhà chờ cầm tiền không tốt sao? Còn phải chạy xa để đến đây làm gì?"

Mí mắt Trương Chí Tân nhảy lên một cái, nói chuyện với Trần Thương tuyệt đối là một cách rèn luyện tâm chí của mình.

"Ta không đến có thể ngươi đã phá tan bệnh viện chỉnh hình này rồi..."

"Ngươi biết làm phẫu thuật bơm ngực không?! Đại ca, đại gia, sau này ngài kiềm chế một chút được không?"

Trương Chí Tân còn chưa dứt lời, Phó Ngọc Phương bỗng nhiên đẩy cửa đi vào.

Phó Ngọc Phương nhìn thấy hai người giống như đang tranh chấp kịch liệt, xấu hổ cười một tiếng: "Có phải là quấy rầy hai người không?"

Trương Chí Tân nhìn thấy là Phó phú bà, lập tức cười nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là thảo luận về nghiên cứu học thuật mà thôi!"

Phó Ngọc Phương mỉm cười: "Có văn hóa chính là tốt, lão Quách nhà ta cả ngày chỉ nói về tiền, há miệng ngậm miệng chính là mua cái này, mua cái kia, ta sắp phiền chết!"

Trương Chí Tân sững sờ, ta cũng muốn nói về tiền, thế nhưng... Ta phải có tiền trước đất

Trần Thương bỗng nhiên hiểu ra vì sao nói thư sinh nghèo kiết hủ lậu, đều mẹ nó nghèo như vậy, có thể không mệt sao?

Cho dù là ngươi không muốn mệt, nhưng gặp được loại người giở trò khoe tiền, ngươi có mệt không?

Trương Chí Tân cười nói: "Chỉ là ngồi chém gió, không biết... Phó tiểu thư, ngươi tới đây là...?"

Phó Ngọc Phương móc ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách, ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Trần, tiền phẫu thuật vẫn là tính trước đi, chúng ta đều là bạn cũ, ta tin Bác sĩ Trần, lại nói sau này không chừng chúng ta còn phải gặp lại nha."

Vừa rồi, sau khi Trần Thương rời đi, hai người Phó Ngọc Phương cùng Phó Ngọc Lan hơi hàn huyên trò chuyện.

Phó Ngọc Phương vẫn cảm thấy nên trả tiền trước cho Trần Thương thì phù hợp hơn, dù sao phẫu thuật cũng đã làm xong, nếu sau này có xảy ra chuyện thì là chuyện khác, nhất mã quy nhất mã.

100 vạn không ít, nhưng cũng không phải rất nhiều, chờ mình phẫu thuật làm cho ngực lớn lên, tổng cộng 200 vạn, coi như đổi một chiếc xe cho chồng, dù sao ô tô cũng phải hai trăm vạn, cái xe này... Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ của Phó Ngọc Phương đỏ lên.

Hơn nữa, qua một thời gian ngắn mình cũng phải làm, lưu cho Trần Thương một cái ấn tượng tốt.

Trần Thương cười nói: "Phó tỷ, không cần phải như thế”

Phó Ngọc Phương cười nói: "Bác sĩ tiểu Trần khổ cực lâu như vậy, tiền phẫu thuật này khẳng định rất đáng, hơn nữa ta cảm giác không có vấn đề, vừa rồi ta đã xem qua, thật sự là quá xinh đẹp! Ngay cả ta là một người phụ nữ cũng động tâm thật lâu, cho nên 100 vạn chân không đắt! Nói thật, rất đáng giá!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play