Tần Duyệt còn không tức gị nhưng vừa nghe câu này, lập tức xù lông: "Trần Thương, ngươi khinh thường ai vậy? Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, trăm năm tu cẩu độc thân, ngàn năm bạn lữ đều dùng tay!?"

Sau khi nói xong, cắt một tiếng, Tân Duyệt tiêu sái rời đi.

Trần Thương không khỏi có chút bận tâm: "Tân Duyệt... Nếu ngươi đã có đối tượng, ta tăng ngươi một món quà đi..."

Lập tức hai mắt Tân Duyệt sáng lên: "Quà? Quà gì?"

Trần Thương như suy nghĩ điều gì nói: "Ngươi biết Trương Chí Tân không? Bác sĩ Trương ngoại khoa, hắn ở bên ngoài làm chỉnh hình."

Tần Duyệt nghe xong cái này, hấp tấp đi tới, hai mắt sáng lên: "Ngươi biết Trương Chí Tân hả? Chỉnh hình giảm giá sao?"

Trần Thương gật đầu!

"Đúng vậy, giảm giá, ta rất quen với hắn, ta ngẫu nhiên đi chỗ đó hỗ trợ, giảm giá cho ngươi không vấn đề"

Hai mắt Tân Duyệt lấp lóe: "Ai nha, gần đây ta muốn săm lông mày, ta cảm giác lông mày của mình không dễ nhìn..."

Trần Thương lắc đầu: "Không, ta cảm thấy cái mũi, con mắt, lông mày, chỗ nào cũng tốt, trên mặt căn bản không cần chỉnh hình."

Tần Duyệt trong lòng vui mừng: "Thật hả?"

Trần Thương gật đầu: "Đương nhiên!"

Tân Duyệt cười vỗ vai Trần Thương: "Đáng tiếc, Trần Thương, hôm nay miệng ngọt như vậy? Vậy ngươi nói ta đi bệnh viện chỉnh hình làm gì?"

Trần Thương thở dài: "Ta là nghĩ như vậy, ngươi xem đi, với tư cách nữ thanh niên tuổi tác lớn nhất mà còn độc thân của khoa cấp cứu chúng ta, có thể tìm được người yêu, ta thâm biểu vinh hạnh, đồng thời cũng mừng thay cho ngươi, thế nhưng... Ta lo lắng một chuyện."

"Dù sao hai ngươi các ngươi mới vừa vặn ở chung, cũng chưa hiểu rõ lắm, ngươi có chút thiếu hụt người ta cũng không phát hiện được, ta là nghĩ tranh thủ thời gian thừa cơ hội này, chúng ta đi chỉnh ngực, đúng không? Đừng đến lúc đó người ta trả lại, ngươi nói đúng không?!"

"Tân Duyệt cảm giác mình đã không cách nào kiềm chế lửa giận, Tân Duyệt cảm giác mình đã đến biên giới xù lông...

Trần Thương nhìn thấy biểu tình này của Tân Duyệt, cho là mình nói trúng tim đen của nàng, lúc này tâm động không thôi, ngươi xem... Hô hấp đều dồn dập...

"Ta cảm thấy bằng quan hệ của ta, có thể giảm giá!"

"Tân Duyệt nghiến răng nghiến lợi: "Chiết khấu bao nhiêu?"

Trần Thương suy nghĩ một chút: "Một đợt giảm giá 30%I"

Tần Duyệt lập tức không thể nhịn được nữa, giơ áo. blouse trắng trong tay lên đánh tới Trần Thươn: ngươi! Ta nói ngươi giảm giá! Còn một đợt giảm giá 30%! Ta mẹ nó giảm giá đánh gãy chân ngươi! Một chân 50%I"

Ngày kế tiếp, ánh nắng tươi sáng, Lý Bảo Sơn tâm thần thanh thản đi tới khoa cấp cứu.

Lúc giao ban, chợt phát hiện Trần Thương che lấy cái trán, lập tức tò mò.

"Tiểu Trần, ngẩng đầu lên." Lý Bảo Sơn nói.

Trần Thương sững sờ, dùng tay che trán lại, chậm rãi ngẩng đầu: "Chủ nhiệm, có chuyện gì sao?"

Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương vẫn lấy tay che trán, lập tức tò mò: "Trán ngươi bị sao vậy, liên tục che lấy làm gì?"

Lúc này, mọi người mới hiếu kỳ nhìn Trần Thương, chỉ thấy tay phải của hắn che lấy phía bên phải cái trán.

Trần Bỉnh Sinh cũng ngây ngẩn cả người: "Tiểu Trần, buông tay xuống."

Lý Bảo Sơn gật đầu: "Đúng đấy, che trán làm gì? Có cái gì không muốn người nhìn thấy hả?!"

Tần Duyệt thì nghiêng đầu, cắt một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play