Chủ thuê nhà tiếp tục nói: "Hai ta hợp tác một chút, nếu ngươi có thể làm cho con gái ta chịu ở lại, không đi nước ngoài nữa, ta miễn phí cho ngươi một thuê phòng ở!"
Nói đến đây, chủ thuê nhà dì có chút thất lạc: "Con gái của ta a, không muốn về nước, thế nhưng thân thể ta cũng. không tốt, hắn ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại đều do ta chăm sóc, năm người chúng ta chính là năm người không hề nhỏ tuổi a."
"Đứa con gái này của ta sau khi đi ra ngoài, trái tim hướng bên ngoài, chướng mắt AY thị chúng ta, nhất định đòi phải đi bên ngoài mới có nhiều đất dụng võ, dụng võ cái rằm a, lần này, ta vừa muốn giữ nó ở lại, đến lúc đó còn có thể giúp ta dưỡng già, tìm con rể tốt, cũng coi như an ổn cả một đời."
"Ta cũng không phải một cái người tham phú quý, chẳng qua là một người dân thôn bình thường, không có bản lĩnh gì, thời đại tốt, chính sách tốt, mới giúp bà già như ta có thể kiếm nhiều tiền như vậy, ta đã thỏa mãn."
Kỳ thật tích cách của dì rất không tệ, thường xuyên chăm sóc những người ở trọ, tiền thuê nhà cũng không thường
xuyên thúc giục, khi nào có thì ngươi đóng thêm cũng được.
Ngày lễ ngày tết, còn đưa chút bánh Trung Thu, Sủi cảo, bánh chưng, rất có tình người.
Thế nhưng, con gái dì sau khi tốt nghiệp trung học thì ra nước ngoài du học, dù sao không thi đậu đại học, trong nhà có tiền cho nên đưa ra ngoài.
Cũng là một kẻ đáng thương!
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên sững sờ!
Trần Thương, ngươi bành trướng!
Ngươi đều dám đáng thương phú ông ức vạn rồi?
Chủ thuê nhà hàn huyên tâm sự với Trần Thương một chút rồi đi.
Mà Trần Thương cũng không để ý, dù sao dì cũng thường xuyên đến tìm hẳn tán gẫu, tâm sự chuyện nhà, tính cách Trần Thương rất tốt, cũng không chê phiền, vì lẽ đó rất quen.
Nhưng lần này, Trần Thương phải suy tính thật tốt chuyện thuê phòng.
Thôn Thành Trung sắp phá dỡ, mình cần phải tìm một phòng trọ khác.
Thuê ở đâu đây? Chỗ nào đều đắt a!
Lên mạng kiểm tra danh sách phòng cho thuê, phát hiện gần bệnh viện, một căn phòng đều từ 1500 trở lên, còn phải thanh toán tiền điện nước, một tháng tính sơ sơ cũng 2000!
Trần Thương thở dài.
Mặc dù bây giờ đạt được hệ thống, mỗi ngày đều có một chút thu nhập, nhưng... Trần Thương sợ vạn nhất có một ngày biến mất làm sao bây giờ?
Người nếu đã quen nghèo, sẽ có ý thức nguy cơ, sợ bị đánh về nguyên hình làm sao bây giờ.
Buổi tối trong lúc rảnh rỗi, Trần Thương nhìn bầu trời bên ngoài dần dần đen trầm xuống đêm, thở dài, một cái thành thị to như vậy, nhưng đến một chỗ cho mình sống yên ổn cũng không có.
Trên nóc phòng có một cái ban công to lớn, Trần Thương đi ra, nhìn xem chung quanh thôn Thành Trung náo nhiệt cùng khói lửa, nhìn những tòa nhà cao tầng xa hoa trụy lạc cách đó mấy trăm mét, giống như trở thành hai thế giới.
Nơi đó giống như tràn đầy vô tận dụ hoặc cùng động lực, vô số người phấn đấu cả một đời cũng chỉ vì muốn kiếm được một chỗ đặt chân trong chốn thành thị đông đúc đó.
Trần Thương cũng muốn như vậy.
Không, thậm chí trước kia Trần Thương căn bản không dám nghĩ, bởi vì mộng tưởng này quá xa vời.
Ha ha... Chẳng lẽ là hẳn bi quan sao?
Dĩ nhiên không phải, thậm chí đại đa số thời điểm, hắn rất lạc quan.
Lạc quan?
Ðó là bởi vì bi thương giấu ở trong bụng, tự t¡ đặt ở chỗ sâu.
Con người, vốn là như vậy.
Chỉ có trời tối yên tĩnh, ngươi mới biết được ngươi là bộ dáng gì.
Chỉ có một người ở nơi hẻo lánh, ngươi mới dám nhìn xem ở sâu trong nội tâm chính mình là người như thế nào.
Trần Thương nhìn bóng đêm, trong lòng yên lặng lên một cái kế hoạch nho nhỏ.
Trần Thương là người nông thôn, cha mẹ đều là nông dân trung thực, hơn nữa Trần Thương còn có một em trai năm nay lên đại học, hai người con trai tạo ra áp lực rất lớn cho cha mẹ.
Trần Thương không phải thi không đậu nghiên cứu sinh, mà nói lời thật lòng là đọc không nổi!
Còn chưa nói đến học phí 8000 mỗi năm, cộng thêm chỗ ở, cũng phải tốn hơn một vạn.
Cái này còn chưa tính ăn uống.
Học y một năm được quốc gia trợ cấp 6000 khối tiền, hoàn toàn chính xác, học bổng quốc gia là có, thế nhưng thật coi là dễ đạt được như vậy sao?
Nghĩ sau này về làm việc ở bệnh viên địa phương, thế nhưng cho dù là muốn trở về, cũng phải tìm quan hệ, cũng phải dùng tiền.
Học y năm năm, ăn bám năm năm.
Nói thật, Trần Thương sợ!
Hắn không phải sợ khổ, sợ mệt mỏi, nếu thật là sợ khổ sợ mệt mỏi, häản sẽ không đến phòng cấp cứu.
Bệnh viện tư nhân cầm tiền từng bó lớn, che giấu lương tâm làm việc là được.
Có thể là Trần Thương hay mềm lòng, cha hẳn đã dạy cho hắn hai chữ triết lý của đời người là: Trung thực, phúc hậu!
Trần Thương đi bệnh viện tư nhân làm nửa năm, sau đó từ chức, đúng lúc gặp khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện thông báo. tuyển dụng cộng tác viên, cho nên mới tới nơi này.
Một lần này, chính là hơn hai năm!
Hơn hai năm qua, mặc dù khổ một chút, mệt mỏi một chút, nghèo một chút, nhưng chuyện này đối với Trần Thương mà nói là rất tốt, dù sao cấp cứu có thể học được rất nhiều
thứ, càng là gặp được một lão sư tốt: Trần Bỉnh Sinh.
Hai năm này, tính cách Trần Thương bao nhiêu bị Trần Bỉnh Sinh ảnh hưởng.
Dựa theo tư tưởng trước kia của hắn, đơn giản là ở đây học tập cho giỏi năm sáu năm, tốt nhất có thể lên làm bác sĩ chính, sau đó trở lại quê quán, tự mở một phòng khám riêng, cũng để nuôi sống bản thân.
Trần Thương xưa nay không đánh giá cao chính mình, bởi vì sinh hoạt sẽ để cho ngươi hiểu ngươi chỉ là một người bình thường, giọt nước trong biển cả, hắn rất nhỏ bé, chính là một người dân bình thường trong thành thị, có lẽ cái này hän còn có ở phía dưới nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT