Mối hôn sự hụt này đã biến thành trò khôi hài được lan truyền rộng rãi, Vu Tuân tức đến nỗi phải để hạ nhân đỡ về phủ, còn Vu Triết thì nhân cơ hội chạy đi tìm Thượng Li, mấy lời như "sự nghiệp làm trọng" sớm đã bị vứt sang một xó.
Giang gia nổi giận đùng đùng quay về phủ, vừa bước vào đã thấy con gái mình khóc lóc như mưa ở phòng khách, vội hỏi: "Dung nhi sao vậy?"
Vẻ mặt hạ nhân khó xử: "Hôm qua tiểu thư quen được một vị công tử ở trên phố, hôm nay ra khỏi thành tìm người đó. Thế nhưng đối phương lại không chịu chấp nhận tiểu thư."
Giang phụ thân trợn mắt há mồm: "Dung nhi, con để ý vị công tử nào, nói mau. Chẳng phải hôm qua con dẫn nương đi dâng hương à?"
"Cha......" – Khóe mắt Giang Dung đỏ bừng, nàng ngẩng đầu ấm ức nhìn cha: "Hôm qua xuống phố, có mấy kẻ định quấy rối con, là người đó đã ra tay cứu giúp. Bọn con vừa gặp nhưng giống như thân quen từ lâu, còn hẹn sẽ gặp lại nhau vào buổi trưa hôm nay ở ngoài thành, nhưng không ngờ chàng lại từ chối con!"
"Nực cười, đúng là chó mù mắt mà. Con gái ta xinh đẹp như hoa thế này, hắn dám cự tuyệt!" – Giang phụ thân hoàn toàn chú tâm vào chuyện của con gái.
"Cha, con thích chàng!" – Giang Dung nũng nịu kéo kéo áo phụ thân.
Giang phụ thân nghiêm túc nói: "Con quên con đã có hôn ước với Vu Triết rồi à?"
"Con không thích người luyện võ đâu, chẳng có chút lãng mạn nào cả!" – Khác hoàn toàn với Lục công tử mà nàng gặp hôm qua, nói chuyện hài hước lãng mạn, người cũng tuấn tú phong lưu.
Giang phụ thân định răn dạy nàng, nhưng chợt nhớ mình vừa bị Vu Triết từ chối khiến ông khó chịu không thôi, nếu gả con gái qua đó chắc chắn nó sẽ cô đơn lẻ bóng.
"Lục công tử mà con nói tên gì, ở đâu?" – Giang phụ thân hỏi.
Gương mặt Giang Dung mừng rỡ: "Chàng chỉ nói mình họ Lục, nhưng con nhìn thấy ngọc bội bên hông chàng có khắc chữ 'Phi' ".
"Lục Phi?" – Giang phụ thân lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên mặt mày tái mét, nghĩ thầm không thể nào trùng hợp như vậy được. Thượng thư có một đứa con trai duy nhất cũng mang dáng vẻ phong lưu tài tử giống vậy.
"Sao vậy cha?" – Giang Dung khó hiểu nhìn cha mình, chẳng lẽ cha quen biết sao?
"Không được, tuyệt đối không được. Nếu đúng là Lục Phi thì chúng ta trèo không nổi, đó là con trai của thượng thư con à!" – Giang phụ thân xua tay rồi vội vã đi mất, nếu không con gái nhất định sẽ níu lấy ông khóc lóc.
Giang Dung sững sờ tại chỗ, sau đó gục xuống bàn khóc nấc lên khiến hạ nhân không biết phải làm sao.
Vu Triết cuống quýt chạy tới Vương phủ nhưng Thượng Li lại không có ở đó.
A Tứ khó xử nói: "Hôm nay tâm tình Vương gia khá tốt nên ra ngoài dạo phố rồi, nghe nói ở Phúc Lộc Lâu có người kể chuyện rất hay nên chắc sẽ ghé chỗ đó."
Vu Triết mở to mắt, Phúc Lộc Lâu? Chẳng phải hắn vừa ăn cơm ở đó sao?!
"Tướng quân khỏe không?"
Vu Triết chợt cảm thấy phía sau lạnh toát, Thượng Li đứng đằng sau nhưng hắn lại không phát giác ra được. Mồ hôi lạnh chảy ròng, chẳng lẽ những lời mình nói trước đó đối phương đều nghe thấy hết?
Thượng Li vô cảm nhìn hắn, thấy hắn chột dạ như vậy thật ra cũng khá sảng khoái, nhưng y vẫn hừ lạnh nói: "Những lời hùng hồn tráng khí của Tướng quân khi nãy thật khiến bổn vương kính nể, có điều ta nghe người hầu trong tướng phủ nói rằng tướng quân 'không được'?"
Vu Triết thở hắt vì kinh ngạc, lúc hắn nói dối để lừa cha không ngờ lại bị hạ nhân nghe thấy, còn đi đồn đãi khắp nơi, ngay cả Thượng Li cũng......Vậy không lẽ y cũng nghe được chuyện hắn thích y?
Đáng tiếc Thượng Li không hề biết được chuyện đó, lời đồn khi truyền tới tai y đã sớm bị thêm mắm dặm muối. Thượng Li chỉ nghe nói rằng đại tướng quân Vu Triết muốn luyện thần công, phải tự thiến chính mình, cho nên mới 'không được'!
"Vương gia lo lắng nhiều rồi, chỗ nào của thần cũng dùng được!" – Vu Triết không hổ là kẻ lão làng, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn dùng giọng điệu ái muội trêu ghẹo Thượng Li.
Quả nhiên Thượng Li trừng mắt liếc hắn một cái, lí nhí nói: "Sao không nhanh chóng đến quân doanh đi? Tới vương phủ làm gì?"
"Vương gia thử đoán xem?" – Vu Triết bước tới một bước, hai người hầu bị ánh mắt trừng trừng của hắn dọa sợ nên cúi đầu không dám nói gì.
Thượng Li thấy hơi buồn bực nên né hắn rồi đẩy cửa đi vào phòng, y nghĩ ở đây nhiều người hẳn Vu Triết sẽ không dám làm bậy, ai ngờ rằng.......
Vu Triết thản nhiên đi theo vào, còn thuận tay khóa cửa lại.
"Bổn vương không đoán, ngươi ra ngoài đi." – Thượng Li nhíu mày. Thật không thể đoán được suy nghĩ của đối phương, y luôn cảm thấy hắn đang trêu đùa mình, nhưng đôi lúc lại thấy hắn vô cùng nghiêm túc.
"Vương gia không đoán, thế thì thần nói thẳng vậy." – Vu Triết thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói.
Thượng Li mấp máy môi, đôi mắt như biết nói của y nhìn thẳng vào hắn mà không phản kháng nữa.
"Thần biết Vương gia không thích nam nhân, thậm chí còn chán ghét, nhưng thần đối với Vương gia là nhất kiến chung tình, tấm chân tình này nguyện để nhật nguyệt chứng giám!" – Vu Triết nói một cách chân thành, nếu là nữ tử có lẽ sẽ siêu lòng ngay lập tức.
Thượng Li sửng sốt một lúc, sau đó mới dè dặt hỏi: "Không phải ngươi luyện thần công nên không thể......yêu sao?"
Thần công? Vu Triết khó hiểu nhìn y: "Thần công gì, tại sao không thể yêu?"
"Người ta đồn ngươi muốn luyện thần công, phải tự thiến, còn phải giữ mình, không được đụng đến thất tình lục dục ưm ——" – Thượng Li mở to mắt, đôi môi khẽ bị tách mở, ngay sau đó bị một đầu lưỡi nóng bỏng luồn vào liếm tới liếm lui.
Vu Triết thấy y ngơ ngác thì càng dùng lưỡi khuấy đảo thưởng thức một phen. Hắn có cần giữ mình hay không, có tự thiến hay không, có 'bất lực' hay không, hắn nhất định sẽ cho y biết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT