Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn tìm Mạnh Lan suốt ba ngày. Ngay lúc Cố Diệp sắp nổi điên, rốt cuộc họ cũng nhận được điện thoại từ Mạnh Lan.
“Em còn sống, không sao, em vẫn ở đây.”
Giọng nói bình tĩnh của Mạnh Lan truyền tới từ đầu bên kia.
Tai Cố Diệp rất thính, anh ấy nghe thấy xung quanh Mạnh Lan vừa yên tĩnh vừa ồn ào, nguồn gốc tiếng ồn hình như phát ra từ âm thanh xả nước tắm rửa.
Tắm rửa?
“Em ở đâu?” Cố Diệp hỏi.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giang Sách Lãng quấn khăn tắm bước ra, giọt nước trên tóc anh chảy từ khuôn mặt góc cạnh xuống xương quai xanh, anh để chân trần giẫm trên thảm. Giang Sách Lãng cầm chiếc áo ngắn tay mà vừa nãy Mạnh Lan gọi giao hàng đến và tròng vào người, hỏi: “Cố Diệp à?”
Cố Diệp:!
Tắm rửa, còn cả giọng đàn ông.
Mặt Cố Diệp đỏ lên: “Lan Lan, anh không quan tâm chuyện em yêu đương, nhưng bây giờ em có thể phân rõ mâu thuẫn giữa chủ yếu và thứ yếu không? Anh đã tìm em…”
“Anh nói đi.” Mạnh Lan đưa di động cho Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng kể câu chuyện trại Thiền Minh hết một lần. Cố Diệp ở đầu kia trầm tư thật lâu, mãi đến khi bên đấy truyền đến giọng Hạ Vãn Vãn: “Anh đừng im lặng vậy chứ, hai người Lan Lan ổn không?”
Hạ Vãn Vãn vừa nói vừa định tới gần giật điện thoại.
Giang Sách Lãng cười: “Hai người đang ở cạnh nhau à?”
Hạ Vãn Vãn đã tích đủ cơn giận: “Đương nhiên rồi! Để tìm hai người, em còn xin nghỉ làm bay tới nơi này đó. Đưa định vị đây, bây giờ em lập tức chạy qua. Hai người thật sự khiến em tức chết mà, anh không biết đâu, hai ngày nay em ngủ không được, đi kiếm hai người lâu vô cùng! Hơn nữa, Cố Diệp còn phải tìm Liên Hải Bình, nhưng người này cũng mất tích, đừng bảo ông ta tiến vào nhiệm vụ cùng hai người đó?”
Giang Sách Lãng trả lời: “Đúng thế, người quen cũ.”
Hạ Vãn Vãn gấp đến mức giậm chân: “Sao rồi, hai người xử ông ta chưa?”
Nghe thấy từ ngữ thô lỗ như vậy từ miệng Hạ Vãn Vãn, lông mày Cố Diệp không khỏi nhíu lại. Quả nhiên nguy hiểm sẽ thay đổi tính cách con người mà. Anh ấy giật lấy điện thoại từ tay Hạ Vãn Vãn, ho khan hai tiếng rồi nói: “Bên này tôi cũng có tiến triển trong điều tra, còn phần sau thì gặp mặt hẵng bàn.”
“Được.” Giang Sách Lãng gửi định vị qua.
[Phố Tài chính, số 22 Khách sạn Bulgari, số phòng 1901].
Cố Diệp: …
Mười lăm phút sau, Cố Diệp mở cửa, trong phòng ngoại trừ hương tinh dầu Bulgari, còn tràn ngập một mùi dầu gội xa xỉ, là loại vừa ngửi đã biết rất đắt. Mạnh Lan mặc một chiếc váy dài màu trắng của Uniqlo không vừa người mấy, cô vừa sấy tóc xong, sắc mặt hồng hào, không tiều tuỵ như mới thoát ra từ nhiệm vụ.
Giang Sách Lãng bảo: “Tôi còn hẹn người khác. Thời gian cấp bách, chúng ta đã bị để mắt đến, khoan hãy hỏi han.”
Cố Diệp hỏi: “Ai?”
Giang Sách Lãng trả lời: “Cậu của tôi, à đúng rồi, ông ấy nói Bách Liễn cũng tới đây.”
Hạ Vãn Vãn sửng sốt: “Bách Liễn! Chính hai người họ đã bắt cóc Mạnh Lan đấy! Giang Sách Lãng anh không thể bao che ông ta chỉ vì ông ta là cậu anh được!”
“Chuyện này có thể giải thích rõ ràng.” Mạnh Lan nói.
Ngay khi cô đứng lên, Hạ Vãn Vãn đã trao cô một cái ôm đong đầy tình cảm.
Điện thoại của Giang Sách Lãng vang lên.
Giọng nói quen thuộc của Bách Liễn truyền đến, nghe vừa nôn nóng vừa lo âu, cô ta nhỏ giọng bảo: “Giang Sách Lãng, các người mau ra đây! Các người bị bám theo rồi, tôi qua đón các người, sau đó tập hợp!”
Giang Dật Triều hỏi: “Mấy đứa ở đâu?”
“Ba phút sau xuống dưới lầu!” Giọng Bách Liễn căng thẳng, như thể đang vướng vào một mối nguy khôn lường: “Bọn Song Môn Giáo đó tìm tới các người rồi, cần phải nhanh chóng rời đi! Tôi lái ô tô màu đen, sắp đến rồi, còn ba trụ đèn giao thông nữa!”
Trong lúc Bách Liễn nói chuyện, Giang Sách Lãng bảo Mạnh Lan thay quần áo và giày, bốn người vội vã chạy xuống lầu.
Ánh đèn về đêm lộng lẫy, đại sảnh cung vàng điện ngọc không thể phát hiện bất cứ nguy cơ gì. Những người tới đây công tác đang xử lý thủ tục nhận việc, ai nấy cũng nhìn về phía nhóm người đang lo lắng không yên phóng ra đại sảnh. Mạnh Lan mang một đôi dép lê vận động vừa mới mua ở gần đây, số đo rộng hơn chân cô khiến đôi dép xém nữa đã văng ra ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô thuận tay cầm lấy nước chanh và bánh quy hoa oải hương được bày trong sảnh. Tuy ban nãy hai người đã gọi thức ăn của khách sạn và ăn no bụng, nhưng hai ngày đói lả khiến cô không thể chịu thêm giày vò như thế nữa. Cô bắt đầu nhớ nhung nhiệm vụ làng Trường Thọ tốt đẹp ra sao, ít nhất mỗi ngày đều được ăn thịt, mình không cần phải tự lên núi nhổ rau dại, nếu lúc ấy mà ăn phải nấm độc thì…
Trong đầu Mạnh Lan bỗng tự động nhảy ra hai từ: Ăn tiệc.
Vậy Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp có thể ăn tiệc rồi, còn ăn tận hai bữa!
Mạnh Lan ngậm bánh quy lao ra ngoài, vụn bánh quy rơi đầy đất cô cũng không lấy tay hứng. Khi bốn người rời khỏi đại sảnh khách sạn, xe của Bách Liễn đã dừng lại. Không biết cô ta lấy đâu ra một chiếc xe của dịch vụ Shouqi (*), thoạt nhìn an toàn và cũng không bại lộ hành tung bản thân.
(*) Shouqi (首汽) là một dịch vụ gọi xe ở Trung Quốc.
Bách Liễn có vẻ rất lo lắng, cô ta mím chặt môi, liên tục nhìn về phía kính chiếu hậu, như thể đang có người đuổi sát theo cô ta. Nhưng Mạnh Lan đã quay đầu nhìn vài lần, không thấy bất kỳ chiếc xe nào khả nghi.
Tương tự, Cố Diệp với năng lực chống theo dõi và phản trinh sát cũng không phát hiện điều bất thường. Từ đầu đến cuối, anh ấy vẫn không tin tưởng Bách Liễn, chỉ ngồi bên ghế phụ nhìn cô ta chằm chặp. Xe mới chạy chưa bao lâu, anh ấy đã bắt đầu đưa ra nghi vấn: “Bách Liễn, Giang Dật Triều bảo cô tới à?”
“Tất nhiên! Tôi đã hứa, hứa với Giang Dật Triều rồi!” Cách Bách Liễn nói có phần ngắc ngứ, giống hệt mớ dây điều khiển rối gỗ bị quấn vào nhau, miệng chỉ có thể khép khép mở mở: “Chúng ta phải rời khỏi thành phố này trước đã, ở đây là sào huyệt của Song Môn Giáo. Phần còn lại Giang Dật Triều sẽ giải thích cho các người!”
Hạ Vãn Vãn căng thẳng không nói nên lời, nắm chặt lấy cánh tay Mạnh Lan, lòng bàn tay cô ấy đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được nguy cơ sống chết tới từ tốc độ thế này. Kiến trúc hai bên lướt qua như bay, thành phố ngợp trong vàng son biến thành từng bóng sáng dịch chuyển.
Tốc độ của xe đã đạt mức tám mươi lăm dặm (*) trong thành phố, tuy cũng không quá nhanh, nhưng Bách Liễn thường xuyên dùng một chân đạp phanh, một chân đạp ga, xe lắc lư đến mức khiến Mạnh Lan sắp nôn mửa. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, Bách Liễn cũng không giống thế này, cô ta bình tĩnh, đoan trang, ánh mắt đầy mê hoặc và lạnh lùng. Nhưng bây giờ cô ta lại mặc một bộ đồ liền thân màu đen, tóc tai rối bù, lôi thôi lếch thếch.
(*) 85 dặm (mile): khoảng 136,79424 km.
Mạnh Lan hỏi: “Hai hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Bách Liễn thở gấp: “Bọn họ tìm tới rồi, chúng ta phải đến một nơi an toàn.” Khóe mắt cô ta liếc Mạnh Lan qua kính chiếu hậu.
Mạnh Lan cũng đang quan sát cô ta, ánh đèn màu đỏ của chiếc xe phía trước chiếu lên gò má Bách Liễn, cô loáng thoáng thấy được nước mắt lờ mờ.
Sao cô ta lại khóc?
Giang Sách Lãng không hề lên tiếng, đôi mắt anh sâu thẳm, bình tĩnh sắc bén.
Đột nhiên, anh ý thức được một vấn đề.
Một vấn đề mà bọn họ đã sơ xuất bỏ qua trong tình huống khẩn cấp!
Anh đánh mắt ra hiệu cho Hạ Vãn Vãn đang ngồi giữa hàng phía sau hãy nhích tới gần Mạnh Lan. Hạ Vãn Vãn không hiểu, Giang Sách Lãng bèn đẩy vai cô ấy một chút, để cô ấy áp sát vào lòng Mạnh Lan! Hạ Vãn Vãn ngoan ngoãn như một chú thỏ nhỏ bị bắt làm việc (*), nửa người cô ấy đều dán ngay ngực Mạnh Lan.
(*) Nguyên văn là 被迫营业, đây là một từ lóng mạng Trung Quốc, thường dùng để chỉ tình huống một người phải làm điều gì đó dù không muốn.
Mạnh Lan:?
Điện thoại Giang Sách Lãng nhận được thông báo WeChat.
Cố Diệp: [Ở trụ đèn giao thông tiếp theo, hãy khống chế cô ta!]
Cố Diệp: [Cô ta có vấn đề.]
Cố Diệp: [Tin tôi.]
Mạnh Lan cũng ở trong nhóm nhắn tin. Sau khi cô thấy tin nhắn, ánh mắt thay đổi, cô ôm chặt lấy Hạ Vãn Vãn: “Cậu dịch qua chỗ mình một chút nữa đi, nhớ phải ôm chặt mình.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Vãn Vãn:?
Mọi người làm sao vậy nhỉ?
Giang Sách Lãng nhận ra một sự thật.
Quả thực Giang Dật Triều và Bách Liễn quen biết nhau, họ từng bắt cóc Mạnh Lan. Nhưng Giang Dật Triều đã nói, ông ta dùng danh tính giả Liên Hải Bình ẩn náu trong Song Môn Giáo, bên Hiệp hội 75 ông ta cũng không lấy họ tên thật của mình. Người có thể biết tên thật và tìm được chính xác ông ta, chỉ có mỗi Mạnh Thu Nhiên. Thế nên, Bách Liễn sẽ không nhắc tới tên của Giang Dật Triều.
Vậy Bách Liễn trước mặt là ai?
Lẽ nào Giang Dật Triều ban đầu liên hệ mình cũng là giả?
Dù là cậu mình, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, đôi bên cũng không còn quen thuộc, không nhận ra giọng nói của nhau là chuyện bình thường. Lúc ấy Bách Liễn gọi điện thoại, cô ta báo tên Giang Dật Triều, anh đã nóng đầu đi theo rồi.
Biết Giang Dật Triều và Hiệp hội 75, thậm chí dính dáng tới Song Môn Giáo, ngoại trừ bọn họ, chỉ còn duy nhất một nhân vật trong câu chuyện của Mạnh Thu Nhiên - Bạch Thanh Thủy, người đứng đầu Song Môn Giáo hiện tại!
Bọn họ đã bị lừa!
Đúng lúc này, xe dừng trước khu vực đèn đỏ!
Cố Diệp hét một tiếng: “Ngay bây giờ!” Anh ấy tháo dây an toàn, nhào vào người Bách Liễn!
Bách Liễn nhất thời sững sờ, răng đánh lập cập, cô ta đạp ga theo bản năng. Chiếc xe đột nhiên lao đi, tông thẳng một chiếc ô tô điện phía trước! Cả phần cốp của xe điện bị lõm xuống, làn đường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng còi inh ỏi truyền đến từ tứ phía.
Cùng lúc đấy, đôi tay Giang Sách Lãng siết lấy cổ Bách Liễn, anh bóp chặt cằm cô ta bẻ mạnh, Bách Liễn lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Hít!”
Mạnh Lan hỏi: “Sao vậy?”
Cánh tay Giang Sách Lãng dính một vết trầy không rõ từ đâu, giọt máu chậm rãi chảy xuống từ miệng vết thương nhỏ xíu.
Hạ Vãn Vãn ngơ ngác tại chỗ: “Này, bây giờ chúng ta bỏ xe, hay…”
… Đổi chỗ ngồi, sau đó chạy trốn?
Cố Diệp quyết định ngay: “Phía sau có người! Đi! Đi mau!”
Mạnh Lan đẩy cửa xe ra, kéo Hạ Vãn Vãn băng qua dòng xe cộ đang kẹt cứng. Giang Sách Lãng và Cố Diệp bỏ lại Bách Liễn đang hôn mê, theo sau các cô.
Chủ chiếc xe điện hùng hổ xuống xe, đang sốt ruột bất an vì đối phương gây chuyện chạy trốn, thì thấy được chiếc xe phía sau còn một người phụ nữ lẻ loi trên ghế điều khiển. Người phụ nữ vốn đang hôn mê như con búp bê đột ngột cứng đờ mở to mắt. Đầu cô ta run nhẹ, miệng chảy ra từng hàng chất lỏng màu đen.
Khi người phụ nữ vừa nhìn thấy anh ta, hàm răng run rẩy, phát ra tiếng cười khằng khặc. Ngay sau đó, hai tai và lỗ mũi của cô ta cũng trào xuống chất lỏng màu đen, cổ cô ta chợt nghiêng, cả người run bần bật như bị điện giật!
“Mau gọi 120! Mau gọi 120!”
Bốn người tiện tay bắt chiếc taxi, chen chúc ngồi lên: “Đến sân bay, đến sân bay!”
Trong lòng Hạ Vãn Vãn chợt nặng nề, gương mặt tái nhợt: “Sân bay không an toàn lắm, lỡ đụng phải bọn họ trên máy bay thì sao?”
“Bọn họ không phải phần tử khủng bố, nếu có năng lực này thì còn trốn ở đây làm gì? Tự mình chiếm một miếng đất xưng đế là được rồi!” Mạnh Lan nhanh chóng nói: “Chắc chắn Bách Liễn đã bị khống chế, hoặc gặp chuyện bất trắc!”
Giang Sách Lãng bảo: “Tôi có dự cảm, Hiệp hội 75 đã xảy ra chuyện.”
Cố Diệp bổ sung: “Vừa nãy tôi muốn tìm hai người chính vì việc này. Chúng tôi đã tìm được trụ sở của Hiệp hội 75, nó nằm trên nóc một cao ốc văn phòng, quyền sở hữu tài sản được đăng ký dưới danh nghĩa của mẹ em.”
Mạnh Lan:?
Vô duyên vô cớ có thêm một bất động sản?
Cố Diệp tiếp tục: “Vốn dĩ anh định tới điều tra, nhưng rồi phát hiện em đột ngột mất tích, đành bỏ dở chuyện này. Đêm nay quay về, ở nhà an toàn hơn nơi đây!”
Mạnh Lan gật đầu.
Chiếc xe phóng như bay, nhưng Mạnh Lan vẫn cứ loáng thoáng cảm thấy bất an.
Tích tích…
Chuông điện thoại vang lên.
[Mau xuống xe!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT