*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tưởng Lộ cùng đường, đành quyết định tiết lộ cho Giang Sách Lãng về bí mật mà mình biết.

“Tôi là một nhà báo du lịch tự do, từng tham quan ở vùng Nam Bộ và gặp được vài thôn trại, trong đó cũng có nơi thờ phụng ve. Bấy giờ, tôi đang khảo sát phong tục tập quán đó đây, chuẩn bị đến một thôn trại xem thử, nhưng dân bản xứ nơi đấy vừa hoang dã vừa man rợ, một người phụ nữ như tôi đi thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Lúc ấy tôi sợ mình đụng phải chuyện lừa bán người nên cũng không điều tra sâu hơn.” Tưởng Lộ nói, cô ta lấy thẻ nhà báo ra, chứng minh lời mình kể là sự thật.

Mạnh Lan ngồi xổm xuống đất hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tưởng Lộ trả lời: “Dân bản xứ bảo, người ở thôn trại kia ngủ ngày, hoạt động về đêm, hoàn toàn tự cung tự cấp. Kinh doanh cũng dựa vào việc ma chay, bọn họ làm người giấy trông rất giống người thật. Bọn họ tôn thờ ve, ảo tưởng bản thân là ve, còn có tập tục mai táng khá đặc biệt.”

“Cũng không hẳn là nghi thức tang lễ kỳ lạ, mà bọn họ sẽ coi quá khứ, và những thứ mình muốn buông bỏ như ‘vật người chết’, rồi lập mộ riêng, tượng trưng cho việc tạm biệt quá khứ. Thế nên tôi đoán nghĩa trang nhất định có manh mối. Điều này cũng phù hợp 80-90% với lời của chú Hoa, người tín ngưỡng ve thích tinh thần ‘chui từ dưới đất lên’ của nó, tin tưởng hình ảnh dang cánh bay cao của nó chính là tư thế thành tiên.”

Ban nãy Mạnh Lan còn đang suy nghĩ tại sao có những bia mộ được trang trí vòng hoa, có bia mộ thì chỉ lẻ loi một mình, hơn nữa kích cỡ và màu sắc của chúng cũng không giống nhau.

Giang Sách Lãng nói: “Chuyện này tương tự như việc ‘trồng sinh cơ’ mà những đại sư phong thủy bên Hồng Kông nhắc đến, cũng mang hàm ý buông bỏ quá khứ. Phong thủy nơi này cũng có bố cục riêng. Coi hồ trung tâm như trái tim, rừng trúc kéo dài hai bên là cánh, mắt ve là sân khấu hôm qua chúng ta vào nhầm. Hướng theo mắt ve là nghĩa trang dưới chân chúng ta, còn hướng ra phía sau đầu còn lại của ve là cổng trại mà chúng ta bước vào. Rừng trúc hai bên giao nhau ở cổng trại, đây ắt hẳn là chi tiết đặc thù rất quan trọng, kết hợp với núi hình thành tư thế bao vây.”

Mạnh Lan ngây người: “Không phải chứ, anh còn nghiên cứu phong thủy à? Có phải anh học theo thầy bói mù nhà bên cạnh không? Tên phục vụ như anh mà có thể nói hợp lý rõ ràng tới vậy sao!”

Giang Sách Lãng nhéo cái chân đang gác lên đùi của cô: “Tôi biết nhiều lắm.”

Tưởng Lộ vươn tay: “Tôi đã nói hết những gì tôi biết, đến lúc hai người kéo tôi lên rồi.”

Giang Sách Lãng không duỗi tay, ngược lại anh còn nhảy xuống, đáp thẳng ngay cạnh Tưởng Lộ.

“Ấy!”

Anh cúi đầu quan sát tất cả thi thể này, thái độ nghiêm túc.

Mạnh Lan ném xuống cho anh một nhánh cây: “Đừng dùng tay, dơ lắm.”

Giang Sách Lãng chọc chọc mũi miệng của xác. Đường hô hấp của thi thể chứa toàn tro đen, có lẽ bọn họ đã bị thiêu sống. Lúc Giang Sách Lãng cạy miệng xác ra, anh phát hiện trong miệng mỗi người đều ngậm một miếng ngọc, những miếng ngọc này gần giống miếng ngọc mà anh đã lấy trộm từ trong phòng.

Chất liệu trắng như tuyết.

Đặc sệt và nhớp nháp.

Nhưng bất kể là chú Hoa hay bác Chu, khi bọn họ nói chuyện, trong miệng đều không ngậm ngọc. Những miếng ngọc này được bỏ vào sau khi chết để trừ tà, hay để phòng ngừa xác chết sống lại? Giang Sách Lãng lặng lẽ lấy nhánh cây gảy gảy miếng ngọc trong miệng họ ra ngoài, nhưng xung quanh không hề thay đổi gì, không xuất hiện gió lạnh thổi qua hoặc tiếng mèo đen hoảng sợ kêu như trong phim trộm mộ.

Tưởng Lộ cũng không sợ hãi, cô ta nhìn vào miếng ngọc trong tay Giang Sách Lãng, nói: “Tôi nhớ rồi, nghe đồn trong trại đã sản xuất ra một loại ngọc, tác dụng đại loại là có thể giúp người giao tiếp với quỷ, tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng đồ bằng ngọc thời cổ đại cũng có tác dụng này.”

Thế nên, sau khi những người này chết, họ mới bị nhét ngọc vào miệng.

Bởi vì dân trại muốn nói chuyện với bọn họ à?

“Ấy, ở đó!” Mạnh Lan chỉ chỉ: “Dưới chân anh có thứ gì kìa, anh nhìn thử xem?”

Giang Sách Lãng đào một ít đất sét dưới đống thi thể, một tấm ảnh trắng đen lộ ra ngoài. Trên ảnh là ba thanh niên tươi cười, trên cổ họ đeo máy ảnh phim nhựa kiểu cũ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai người trong đó mang mắt kính, nhưng nhìn không giống người trí thức, tay áo họ xắn đến khuỷu tay, trông thiên về làm việc nhà nông hơn. Người đàn ông ở giữa cười rộ trông thẹn thùng đôn hậu, có vẻ là sinh viên đến từ thành phố.

Giang Sách Lãng nhét tấm ảnh vào trong túi. Đây chắc hẳn là một chứng cứ quan trọng, bởi lẽ người đứng giữa đó vừa vặn chính là chú Hoa trưởng trại Thiền Minh!

Anh cúi đầu tiếp, tìm được ba cái xác đeo kính, khuôn mặt bọn họ đã bị ngọn lửa thiêu hủy, không thể phán đoán liệu có phải hai người trong ảnh hay không.

Nếu là bọn họ.

Tại sao hai người bạn hoặc bà con của chú Hoa lại chết oan chết uổng như vậy?

Cơn hỏa hoạn này, xuất phát từ bàn tay con người, hay là việc ngoài ý muốn?

Mạnh Lan vươn tay: “Để em kéo anh lên. Trời sắp tối rồi, chúng ta không nên lang thang trong rừng đâu.”

Giang Sách Lãng ngẩng đầu nhìn cô, chân trái anh dùng sức nhảy tại chỗ, quần tây dán sát vào cơ đùi căng chặt của anh, trông vô cùng hoàn mỹ. Chân anh đạp trên hố đất, cuối cùng quay người nhảy lên.

Mạnh Lan nhướng mày: “Eo ổn phết.”

“Chỗ nào cũng ổn.”

Tưởng Lộ được Mạnh Lan kéo lên. Cô ta nhìn vẻ tán tỉnh ve vãn nhau của cặp tình nhân này, không kiềm được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Hai người nói thật đi, có phải hai người ra tay với Tiền Nhữ Bân không?”

“Không phải.” Giang Sách Lãng đáp: “Nếu cô là lão làng thì cũng biết chúng ta không cần thiết phải xuống tay với người mới. Anh ta không sở hữu năng lượng, hơn nữa, nếu lấy anh ta dò đường thì không cần phải giết ngay ngày đầu tiên. Cuối cùng, chính anh ta mới là người muốn đi vệ sinh. Cô chỉ trông gà hóa cuốc thôi. Nếu cô nghĩ ở cạnh Ninh Lịch an toàn hơn chúng tôi, vậy cô có thể qua đó.”

Tưởng Lộ không trả lời, chung nhóm với Ninh Lịch cũng cực kỳ nguy hiểm.

Mạnh Lan đói bụng rồi, cả người cô cũng nhanh chóng xẹp xuống. Cô nhặt một ít nấm bên đường, định quay về nhà nấu một ít cho đỡ đói.

Giang Sách Lãng nhẫn tâm bẻ ngón tay cô ra, vứt hết số nấm, bảo: “Hôm nay ăn nấm, ngày mai ăn tiệc (*). Khoan hẵng bàn đến mấy cây nấm đó có độc hay không, cho dù không có độc, thì chúng ta đã ở trong trại một ngày rồi mà vẫn không hề thấy ai nhóm lửa, điều này chứng minh bọn họ không biết cách dùng lửa.”

(*) Ăn tiệc: Thuật ngữ trên mạng, khi cư dân mạng nói đùa, họ nói rằng có người đã chết và sắp đến giờ đưa tang nên họ nói đã đến giờ tiệc.

“Ục…”

Bụng Mạnh Lan kêu lên.

Mạnh Lan:…

“Nhưng em đói bụng.” Đôi mắt cô tha thiết nhìn Giang Sách Lãng ném số nấm đó đi thật xa, cô ấm ức đến sắp rơi cả nước mắt. Hôm nay tụt huyết áp khiến cô vừa đói bụng vừa choáng váng vừa nhạy cảm, chỉ cần kích thích một chút thì trên mặt cô đã lộ ra vẻ đáng thương rồi.

Giang Sách Lãng bất đắc dĩ quan sát xung quanh, may sao phát hiện được vài cây đào đen dại (*).

(*) Hình minh họa: undefined

Tuy quả đào đen trông khô quắt, thoạt nhìn chẳng ngon lành gì, nhưng cũng đủ lót dạ. Anh cởi áo ra trải dưới cây, sau đó lắc lắc cành cây khô, mấy quả đào đen xào xạc rơi xuống từ trên cây.

Giang Sách Lãng chọn giúp Mạnh Lan một quả mọng nước nhất: “Hôm nay ăn đỡ thế này nhé, ngày mai chúng ta muốn ăn cơm thì ít nhất phải rời khỏi phạm vi sinh hoạt của trại, trong trại không được phép nhóm lửa.”

“Vâng.”

Mạnh Lan cắn một ngụm, chua đến mức nhức cả răng, cô nhảy lên nhảy xuống.

Khi ba người ra khỏi rừng rậm, trời đã tối.

Trong sân bày một bàn thức ăn thơm ngào ngạt, gồm một nồi cà chua xào trứng, một nồi thịt kho tàu, một nồi cơm lớn.

Như dự đoán, bốn người Ninh Lịch cũng nhịn không ăn, bọn họ đã nấu một tí rau dại ăn bên ngoài trại cho đỡ đói. Bác Chu đưa đồ ăn qua đây, có vẻ rất khả nghi, dường như đang cố ý dụ dỗ họ vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng Tống Cẩm đã ngồi xuống ghế: “Các người không ăn à? Sao lại không ăn cơm?”

Cô ta biết những lý do tại sao không thể nhóm lửa này, nhưng người không ăn cơm sao mà sống được! Chỉ có người chết mới không cần ăn cơm!

Tống Cẩm gọi Ninh Lịch: “Đến đây, các anh ăn một chút nào!”

Ninh Lịch dửng dưng cười: “Tôi no rồi, tôi ăn ít lắm.”

“Nhiêu đây tôi ăn một mình không hết đâu!” Tống Cẩm ăn một muỗng cơm lớn, bấy nhiêu đây đã gấp ba lần sức ăn của cô ta lúc giảm cân! Hôm nay cô ta thật sự sắp chết đói rồi, mấy cây rau dại đó thì nuốt cay cả cổ họng! Khó ăn hơn cả rau diếp cá nữa!

“Mạnh Lan, Tưởng Lộ, hai người ăn đi!” Tống Cẩm nói.

Mạnh Lan lấy một quả đào đen ra: “Hay cô ăn thử thứ này nhé?”

Ánh mắt Tống Cẩm thay đổi, rồi cô ta bỗng nhiên vờ như không có chuyện gì: “Tôi không ăn mấy thứ đó, có cơm sẵn mà các người còn không muốn ăn, xứng đáng bị đói chết!”

Cô ta vùi đầu dùng cơm, những người còn lại thì thể hiện thái độ khác nhau.

Mùi đồ ăn quanh quẩn khắp nơi, Mạnh Lan nuốt nước miếng, ấm ức nhìn về phía Giang Sách Lãng, đôi mắt long lanh đầy vẻ không cam lòng và tủi thân. Cô kéo góc áo anh, miệng liên tục nuốt nước miếng.

Suốt dọc đường, Mạnh Lan ăn năm quả đào đen. Vốn dĩ cô còn nghĩ mình đã no rồi, nhưng khi ngửi thấy mùi thịt kho tàu, cô lập tức quay về trạng thái cũ! Đói quá!

“Đi, mình về nhà thôi.” Sức chịu đựng của Giang Sách Lãng rất cao, anh đặt tay phải lên vai Mạnh Lan, đẩy cô trở về.

Mạnh Lan thở dài một tiếng.

Tưởng Lộ cũng vào theo, cô ta hỏi thẳng: “Các người thấy thế nào?”

“Tống Cẩm chắc hẳn đã bị người khác lợi dụng.” Mạnh Lan nói: “Chẳng qua có một vấn đề, cô ta là người mới, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Ngay cả Ninh Lịch cũng không ăn, còn cô ta lại dám tình nguyện thử độc à?”

Tưởng Lộ kể: “Ban nãy tôi đã hỏi Lý Triều và Ngô Thanh, bọn họ bị ma dắt trong rừng trúc. Trạng thái tinh thần của Tống Cẩm không bình thường, dường như vẫn luôn đề phòng bọn họ, sau khi trở về thì cứ duy trì như vậy. Có lẽ cô ta đã thấy thứ gì trong rừng trúc, nhưng Tống Cẩm thà chết cũng không tiết lộ, cứ bảo không xảy ra chuyện gì hết.”

Giang Sách Lãng đưa mắt nhìn Tống Cẩm đang ăn ngấu nghiến: “Có lẽ người trong nhiệm vụ đã nói gì đó với cô ta, nhìn biểu hiện kia thì ắt hẳn bữa cơm đó rất quan trọng. Cô ta bảo chúng ta ăn cơm chỉ để chứng tỏ một việc.”

Khóe miệng Mạnh Lan run nhẹ: “Đây không phải Rashomon (*) sao?”

(*) Hiệu ứng Rashomon, dựa trên bộ phim Rashomon, là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều góc nhìn khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.

Tưởng Lộ không hiểu: “Hai người đang nói gì vậy, khó hiểu quá!”

Giang Sách Lãng nói: “Tống Cẩm nghĩ, người không ăn cơm mới có vấn đề. Vậy theo lẽ thường, ai sẽ không ăn cơm?”

Mạnh Lan cụp mắt trả lời: “Người trong trại và người chết. Em cảm thấy bây giờ em vẫn là chính em, không phải người khác thế thân. Nhưng có lẽ, kể từ giây phút chúng ta khoác vai nhau đi ra ngoài vào hôm qua, chúng ta đã không còn là chính mình nữa.” Cô nhìn Giang Sách Lãng, đôi mắt sáng ngời.

Trong phòng đột ngột trở nên yên tĩnh.

Tưởng Lộ sợ tới nỗi không thốt nên lời.

Năm giây sau, Giang Sách Lãng cười: “Không đâu.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em muốn ăn thịt. Em muốn ăn và em biết mình không thể ăn nên phải nhịn xuống, là hai việc khác hẳn nhau.” Giang Sách Lãng nói: “Đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Trong sân.

Tống Cẩm ăn no bụng, cô ta quay lưng về phía Ninh Lịch nên anh ta không nhìn thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt đó.

Quả nhiên tên công nhân đã chết đó nói không sai, bọn họ không hề ăn cơm, chẳng một ai trong bọn họ là người cả!

Họ đã bị người da trong trại thay thế từ lâu rồi!

Cô ta không được để bản thân bị đồng hóa, tuyệt đối không được!

Cô ta phải sống sót rời khỏi nơi này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play