“Xảy ra vấn đề rồi!” Mạnh Lan xoắn xuýt bên cạnh Giang Sách Lãng: “Thầy nghe thấy không?”
Rầm.
Rầm.
Âm thanh bụi đất rơi xuống vang lên.
Tiếng sột soạt phát ra từ dưới tấm áo choàng của tượng đá, hình như có thứ gì đó đang chui tới chui lui!
“Chẳng lẽ bọn ve sầu đó còn sống à!” Mặt Tống Cẩm cắt không còn một giọt máu: “Chúng ta mau rời khỏi đây, mưa sắp ngừng rồi đúng không! Chúng ta đi nhanh thôi!”
Quả thực mưa bên ngoài cửa sổ đã ngớt hơn nhiều.
Tí tách tí tách, từng giọt mưa nhỏ dọc theo miếu.
Người công nhân mới vào miếu ban nãy nhíu mày: “Sao hôm nay chúng ta đụng phải chuyện này chứ! Má nó, xui xẻo chết mẹ!” Anh ta bước lên trước, thẳng tay xốc lên tấm vải ở phần phía dưới tượng đá, không có ve sầu lao ra ào ạt như dự đoán, chỉ thấy mỗi khói bụi bay theo chuyển động của tấm vải.
Vị Đại ca công nhân trấn an: “Vẫn ổn vẫn ổn, tôi còn tưởng thứ gì đó đang sống chứ, hóa ra chỉ là đất rớt xuống thôi! Chú Ba, chú mau dọn dẹp đi.”
Gió lạnh ùa vào từ khe cửa, ngọn lửa lớn ngày càng nhỏ dần, như thể có một chiếc lồng trong suốt bằng pha lê đang bao trùm xung quanh, khiến ngọn lửa không thể tiếp xúc với không khí để cháy nữa. Trong miếu lúc sáng lúc tối, ánh sáng rọi lên gương mặt từng người, vẻ âm u ở chốn này ngày một rõ rệt hơn.
Giang Sách Lãng phát hiện sắc mặt của “chú Ba” vô cùng khó coi, cứ như bị bôi lên một lớp xi măng màu xám, anh hỏi: “Sao vậy, có gì muốn nói à?”
“Tiếng ve vang lên, không thể mở mắt, không thể mở mắt. Mọi người quên rồi ư? Nếu phát hiện bất kỳ động tĩnh nào trên tượng đá trong miếu Ve Nương thì đừng nhìn vào tượng đá! Bởi vì nương nương sắp thành tiên, sắp lột xác hóa thành tiên rồi!” Anh ta đang nói, thì từng lớp bụi trên tượng đá đã bong ra, cả căn miếu nhỏ hẹp lập tức chìm trong lớp hoàng thổ khô khốc.
Khí độc mù mịt.
Tiếng nứt vỡ của tượng đá ngày càng rõ ràng hơn.
“Không thể mở mắt? Không thể nhìn nó, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tống Cẩm hét lên, càng không cho cô ta xem thì cô ta càng muốn xem, đôi mắt không nhịn được mà nhìn vào tượng đá.
“Đi mau!” Ngô Thanh nghiêm giọng.
“Không được! Nghe lời tôi, phải nhắm mắt, chúng ta lần lượt khoác vai nhau ra ngoài, chỉ cần đi trăm bước là được! Các người quên hết rồi hả!” Chú Ba la to, mấy người khác cũng từ từ lấy lại tỉnh táo, liên tục gật đầu đồng ý, trong làng thật sự có tin đồn như vậy.
Miếu nhỏ lung lay.
Phụt!
Ba ngọn lửa lại đột ngột tắt ngấm.
“Nhắm mắt mau!” Ngô Thanh hét lớn một tiếng, tiến một bước đến cửa, còn chú Ba đã ra ngoài trước một bước. Chú Ba đã trở thành trụ cột tinh thần của nhóm người, giọng nói hồn hậu của anh ta tràn đầy sức mạnh, khiến người khác không thể không tin tưởng.
Anh ta đi đầu tiên, Ngô Thanh theo sau, phía sau Ngô Thanh là hai người công nhân. Kế tiếp tới Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, Ninh Lịch, Tống Cẩm, Lý Triều, Tưởng Lộ, Tiền Nhữ Bân, cuối cùng là người công nhân được gọi “Đại ca” kia.
Chưa đầy ba mươi giây, ai nấy cũng nhắm mắt, giơ tay cùng một chiều đặt lên vai người trước mặt mình.
Giang Sách Lãng bóp vai Mạnh Lan, báo cô rằng anh vẫn ở phía sau để cô không sợ hãi. Mặt Mạnh Lan cọ cọ mu bàn tay hiện rõ khớp xương của anh, trông như một bé mèo, cô đang ra hiệu cho anh biết ý của cô.
Một đoàn người nối vai nhau rời khỏi miếu nhỏ, tiếng mái ngói rơi xuống đất vang lên đằng sau, thật sự rất giống Ve Nương ngủ say trong tượng đá đã sống lại.
Công nhân trong nhóm hỏi: “Chú Ba, sao thế này? Tiếng động vừa rồi là gì?”
Chú Ba đứng đầu hàng giải thích: “Bố tôi hay đi đoạn đường này, ông đã kể tôi nghe, ngôi miếu chẳng có gì cả, nhưng tượng thần Ve Nương kia là vật sống, đến mùa hè nó sẽ bắt đầu lột da, bên ngoài tượng đá sẽ rơi xuống một lớp da, để lộ diện mạo bên trong. Bên trong vẫn là tượng đá Ve Nương, nhưng đường nét trên khuôn mặt sẽ rõ ràng hơn. Bố tôi đã từng gặp một lần, lúc đó có một cụ già nói cho ông ấy biết không được mở mắt, không được nhìn thẳng vào tượng Ve Nương.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu nhìn vào thì sao?” Giọng Tiền Nhữ Bân truyền từ phía sau tới.
“Nếu nhìn vào, anh sẽ bị nó bắt đi! Nhưng Ve Nương không phải tà vật hại người, bố tôi bảo có lẽ vì độ ấm trong miếu quá cao nên đã làm nó thức tỉnh, y hệt ve vậy. Hầy, các người đốt nhiều lửa thế, chắc hẳn do nguyên nhân này rồi!” Chú Ba thở dài, chân bước nhanh hơn: “Các anh em phía sau mau lên, đi một trăm bước thì có thể rời khỏi đây!”
Không khí ẩm ướt, một làn hơi nước bao phủ cơ thể Mạnh Lan.
Trước mặt cô là một công nhân, bọn họ đã uống rượu trắng, đáng lẽ cơ thể họ phải nóng lên mới đúng, nhưng Mạnh Lan chỉ cảm giác cơ thể trước mặt lạnh lẽo và cứng đờ như một khúc gỗ biết đi.
Lẽ nào người phía trước có vấn đề?
Cô nhớ đến câu chuyện các công nhân kể vừa rồi, Tam Cẩu Tử đã sớm mất mạng, người cậu kia cũng qua đời từ lâu. Vậy có khi nào nhóm công nhân này cũng đã sớm chết rồi, bọn họ chỉ đang lặp lại hành động lúc còn sống mà thôi? Cô rất muốn mở mắt nhìn xem rốt cuộc người trước mặt là người hay quỷ, nhưng mọi người vẫn đang vững bước tiến về trước, dường như không một ai dị nghị điều gì.
Không còn nghe thấy tiếng của anh Ba và những người công nhân nữa.
Chỉ còn mỗi tiếng cọ xát khi đi đường dưới đất.
Bên tai vang lên âm thanh rung rung “Chi chi” của ve sầu.
Mạnh Lan cố giữ hô hấp của mình vững vàng, nhưng khi thở ra, cô lại thấy như bị đè nén, như thể đối diện mình đang xuất hiện một bức tường chặn không khí.
Nhưng bức tường ở đâu chứ?
“Hà.”
“Hà.”
Tiếng hít thở đồng bộ với cô vang lên văng vẳng, gần trong gang tấc.
Mạnh Lan mím chặt môi, cô nhíu mày khi cảm thấy một hơi thở run rẩy không rõ. Cô biết thứ gì đang cản trở không khí rồi, là người công nhân ở phía trước.
Nếu bây giờ cô mở mắt, chắc chắn sẽ chứng kiến cảnh người trước mặt đang quay đầu 180 độ, nhẹ nhàng thổi khí lên mặt cô.
Mặt hai người kề sát, lông mi của Mạnh Lan gần như có thể nhẹ nhàng quét lên mặt đối phương. Tay cô không hề nhúc nhích, vẫn vững vàng đặt trên vai kẻ nọ.
Giọng Ninh Lịch chợt vang lên: “Mọi người cẩn thận một chút, làm ơn hãy thận trọng!”
Mạnh Lan biết, Ninh Lịch nhất định đã phát hiện ra gì đó, hoặc anh ta gặp tình huống giống cô nên phải nhắc nhở cẩn thận.
So với Mạnh Lan, tình hình của Giang Sách Lãng cũng không khá hơn là bao, dường như có một đôi tay lạnh lẽo chui vào trong áo sơ mi của anh, chúng đang lướt xuống dọc theo sống lưng, còn bả vai mềm mại của Mạnh Lan vừa rồi lại trở nên lạnh băng tựa một cục đá.
Trong tình huống bình thường, dù Mạnh Lan giữ bình tĩnh cỡ nào, thì chắc hẳn cô cũng sẽ không kiềm được mà run rẩy trong đêm lạnh và bầu không khí quỷ dị nơi đây. Anh nhận ra quy luật này của Mạnh Lan, vậy nên kẻ trước mặt anh ắt không phải là Mạnh Lan.
Chóp mũi Giang Sách Lãng giật giật, hình như phía trên có thứ gì đó mỏng manh đang lướt qua.
Là tóc.
Nói cách khác, có một kẻ đang mặt đối mặt với mình, sau đó vươn hai tay đặt trên cổ anh, rồi sờ xuống dưới theo cổ áo. Nữ quỷ gần như sắp leo lên người anh, cơ thể cô ta lạnh lẽo, mái tóc xõa xuống.
Anh không muốn hôn môi với một con nữ quỷ, hy vọng Mạnh Lan cũng đừng quá thân mật với con quỷ nam khác.
Bóng tối khiến mọi giác quan đều được phóng đại vô hạn.
Tống Cẩm run lẩy bẩy hỏi: “Có ai không, bây giờ còn ai không?” Cô ta nghe lời dặn dò của Ninh Lịch, liều mạng nhắm mắt, nhưng lại cảm giác có người đang nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô ta, rồi nghiến răng trào phúng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không một người nào trả lời Tống Cẩm.
Cô ta cảm thấy cô đơn lẻ loi, điều an ủi duy nhất là, từ đầu đến cuối Lý Triều khờ khạo vẫn không hề buông tay ra, anh ta luôn theo sát sau lưng cô ta.
Mọi người càng đi càng chậm.
Phía sau Tưởng Lộ vốn là Tiền Nhữ Bân, nhưng sau một cơn gió lạnh, đôi tay Tiền Nhữ Bân đã rời khỏi vai cô ta, sau lưng không còn ai cả.
Tiền Nhữ Bân bị bắt rồi sao?
Không thể nào, cô ta không nghe thấy bất cứ tiếng động gì hết!
Tại sao lại im ắng như vậy, chẳng lẽ từng người bọn họ đã tách ra và bị ma dắt rồi?
Tưởng Lộ sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng Lý Triều ở phía trước vẫn rất vững vàng.
Tiền Nhữ Bân đã buông tay thật, bởi vì ban nãy anh ta nghe thấy Ninh Lịch nói: “Mau buông tay, bọn họ không phải người!” Anh ta hiểu rõ, nếu mình muốn sống sót trong nhiệm vụ thì nhất định phải nghe lời, bằng không ngay cả bản thân chết thế nào anh ta cũng không biết được. Thế nên khi Ninh Lịch nhắc nhở anh ta, Tiền Nhữ Bân đã bỏ tay xuống trước tiên.
Tuy nhiên, giọng Ninh Lịch lại biến mất.
Tiền Nhữ Bân nhắm mắt đứng tại chỗ một mình, không biết làm sao.
“Ninh Lịch! Ninh Lịch!” Tiền Nhữ Bân gọi tên Ninh Lịch nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng trả lời. Anh ta đã đọc vô số tiểu thuyết kinh dị nên lập tức phát hiện ra, âm thanh gọi tên anh ta khi nãy căn bản không phải của Ninh Lịch, nó thuộc về quỷ!
Quỷ dụ dỗ anh ta bỏ tay để anh ta bị vứt lại tại chỗ, đẩy anh ta lạc khỏi nhóm, như vậy thì nó có thể xuống tay với anh ta!
Tiền Nhữ Bân ý thức được sai lầm của mình, mồ hôi lạnh tức khắc chảy khắp sống lưng, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành căng da đầu tiếp tục nhắm mắt. Chỉ cần đi một trăm bước thì có thể thoát ra, chỉ cần không mở mắt là được! Tiền Nhữ Bân không ngừng trấn an bản thân, anh ta căng thẳng tiến từng bước nhỏ, đếm thầm trong lòng.
44.
45.
46.
Nhanh lên, chỉ còn nửa đường nữa là đến rồi.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ mỗi tiếng ve kêu sau cơn mưa khiến người tâm phiền ý loạn.
Tiền Nhữ Bân liên tục động não, bất chợt anh ta phát hiện một vấn đề khác.
Nếu mấy công nhân đó không phải người thì sao? Chúng không hề nói chúng là người, nếu vốn dĩ chúng là đồng bọn với Ve Nương, muốn lừa gạt và giết chết tám người họ nên mới kể chuyện, bảo bọn họ đặt tay lên vai ra ngoài thì sao?
Đây chẳng phải trò chơi thần quái “Bắt xe lửa” sao? Một nhóm bạn nhỏ đứng trong căn phòng tối đầy gương, quẹo tới quẹo lui một hồi sẽ phát hiện giữa họ đang nhiều thêm một người, hoặc đang thiếu mất một người!
Không đúng, đây là một cái bẫy, trò này không phải chơi như thế! Có lẽ không phải mở mắt sẽ có chuyện, mà luôn đi theo quỷ thì mới gặp chuyện!
Nếu công nhân là quỷ thì chuyện 100 bước cũng không đáng tin, việc anh ta phải làm bây giờ là mở mắt, đứng yên tại chỗ, đợi đến khi trời sáng!
Chắc chắn là vậy!
Tiền Nhữ Bân hạ quyết tâm, mở mắt ra, quả nhiên như anh ta nghĩ, không hề xảy ra chuyện gì.
May mà mình lanh trí!
Tiền Nhữ Bân thở phào nhẹ nhõm, mở mắt quan sát bốn phía. Đây là một rừng trúc rậm rạp, nhưng tại sao giữa rừng trúc lại có mùi nhựa và nến cháy? Anh ta mở bật lửa trên người lên, chiếu sáng màn đêm.
Thình lình.
Một bóng dáng chợt xuất hiện cách đó không xa.
Sau đó lại xuất hiện nhiều bóng dáng khác, bọn họ cứ như chui lên từ dưới đất, ngày càng nhiều hơn, đứng chen chúc trong rừng trúc.
Xoẹt!
Bóng người châm ngọn nến trắng lên, ánh lửa rọi ngay gương mặt bọn họ.
Gương mặt trắng bệch, miệng cười quỷ dị, đối phương mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ đen.
Đây không phải người.
Mà là người giấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT