Hoàng San San khó hiểu nhìn Giang Sách Lãng, cười bảo: “Chú, chú chớ nói đùa, nhà cháu không có ai tên Hoàng Ái Ái cả, cháu cũng không quen cô ấy. Chị của cháu là Hoàng Đồng Đồng, cháu không biết Hoàng Ái Ái mà các chú nói!”

Mạnh Lan: Chú.

Giang Sách Lãng:!

Trì Lân nhìn thẳng vào Hoàng San San không chớp mắt, hình như không hiểu được câu trả lời này, nhưng cũng đành chấp nhận, anh ta tiếp tục ủ rũ nuốt cháo trong bát.

“Được rồi, là chú nhớ nhầm. Bọn chú nhận được ủy thác tìm một bạn nhỏ tên Hoàng Ái Ái.” Giang Sách Lãng tiếc nuối nói: “Hẳn là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần.”

“Vâng, vậy mọi người có thể tìm trong phòng hồ sơ đấy. Nhưng cháu không xuống cùng đâu, ở đây rất đáng sợ.” Hoàng San San lè lưỡi: “Cháu đã thích đọc truyện ma từ nhỏ, bây giờ sống ở bệnh viện tâm thần lại càng không dám đọc, dù sao cháu chỉ cần chăm sóc mọi người thật tốt là được. Tiền phòng của mọi người là tiền tiêu vặt của cháu mà.”

Dương Khải thấy kỳ lạ, tuy rằng thế giới Thần Ẩn có bối cảnh câu chuyện riêng, nhưng cũng chú ý tính logic. Một bạn nhỏ tự mình quản lý khách sạn như thế, nhìn qua đã cảm thấy không hề hợp lý, chẳng lẽ không sợ khách hàng trộm cắp sao? Hơn nữa, tối hôm qua trong khách sạn vô cùng bình thường, không xảy ra bất cứ chuyện gì, điều này khiến gã bất an, cứ như có một âm mưu lớn đang chờ họ vậy.

Dương Khải sờ sờ vết sẹo trên mắt mình, đứng lên rồi bước đến trước mặt Hoàng San San, cúi đầu nhìn bạn nhỏ: “Bố mẹ cháu đâu?”

Hoàng San San bị vẻ ngoài hung ác của Dương Khải dọa sợ, mím môi, khóe miệng run rẩy. Đôi mắt tròn xoe đánh giá người đàn ông hai lần, sợ sệt hỏi: “Sắp về rồi, họ ra ngoài làm việc, sẽ trở về ngay thôi. Cháu nói thật đó, chú đừng ức hiếp cháu! Nếu bố mẹ cháu phát hiện, họ đánh chú đấy!”

Dương Khải vụng về nở nụ cười, gã không cần phải đe dọa một nhân vật làm nền trong thế giới Thần Ẩn: “Chú đang quan tâm cháu, cháu cảm thấy chú rất hung dữ đúng không?”

“Vâng…” Hoàng San San cúi đầu.

“Chú chỉ làm việc nghĩa thôi, vì đánh nhau với tên bắt cóc nên mới để lại sẹo, chú không phải người xấu.” Dương Khải nói.

Mạnh Lan: …

Sao người làm nhiệm vụ đợt này ngày càng không xem NPC ra gì vậy?

“Bọn chị có thể đi dạo xung quanh không?” Mạnh Lan hỏi Hoàng San San.

“Đương nhiên có thể, ban ngày ở nơi này chẳng có gì nguy hiểm đâu, chỉ đến tối mới xuất hiện nguy cơ thôi.” Hoàng San San thành thật trả lời, nhưng cô bé bỗng che miệng lại: “Ấy, bố mẹ không cho em nói, anh chị vờ như chưa nghe thấy được không? Bố mà biết thì sẽ tức giận, em còn muốn kiếm học phí nữa!

“Bọn chị sẽ không kể họ đâu.” Mạnh Lan cười: “Mấy ngày sắp tới làm phiền em rồi.”

“Không phiền, không phiền!” Cô bé xua xua tay, tiếp tục nấu trứng gà, rán bánh cho mọi người.

Ở trong căn phòng nhỏ hẹp được sửa lại từ phòng bệnh, nhóm người lớn vây quanh cô bé, trông như đang bắt nạt người khác vậy. Mạnh Lan thấy cũng không hỏi thêm được điều gì, bèn tìm kiếm một chút manh mối về Hoàng Ái Ái. Cô lịch sự hỏi: “San San, không biết anh chị có thể vào hai căn phòng bên cạnh kia không?”

“Thế không hay lắm đâu.” Hoàng San San hơi khó xử: “Đó là phòng của bố mẹ và chị ạ. Nếu anh chị cần gì, cứ báo cho em là được, em sẽ vào xem giúp.”

“Được rồi.”

Vậy tạm thời không nên thăm dò trước.

Mạnh Lan rời khỏi nhà ăn nhỏ, đúng lúc gặp được Trương Tuấn Phàm, Trình Sảng, Lưu Hiểu Hiểu vừa mới thức dậy. Ba người đều mệt rã rời, cơn uể oải khiến năng lượng của họ suy yếu. Trương Tuấn Phàm ngồi trước bàn bắt đầu ăn ngon lành, không ngẩng đầu nói chuyện với ai. Lưu Hiểu Hiểu thấy những người khác đã ăn xong, cũng yên tâm về độ an toàn của thức ăn hiện tại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy cắn quả trứng hai cái rồi mới phát hiện ra Mạnh Lan đứng sau lưng, hỏi: “Hôm qua chắc hẳn cô ngủ rất ngon nhỉ?”

“Cũng bình thường thôi.” Mạnh Lan nói sự thật.

Trình Sảng lầm bầm một tiếng: “Kỳ quái thật, cứ có cảm giác ai đang nhìn mình vậy.”

Cơ thể Mạnh Lan khẽ run lên, chẳng lẽ tên theo dõi họ cũng ở trong tám người này? Hay giống lần trước, thích âm thầm giám sát hành động của họ?

Hoặc, là Hoàng Ái Ái đang quan sát họ à?

Cô bỗng dưng nghĩ tới gợi ý trên thẻ ẩn của mình: [Hoàng Ái Ái ở ngay cạnh ngươi].

Không khí đột ngột trở lạnh.

Phía sau tấm bình phong hành lang bệnh viện tâm thần như thể tồn tại bóng ma lơ lửng đang chờ họ đến gần.

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không cảm nhận được. Ăn nhiều vào, cô căng thẳng tinh thần quá, nếu không thoải mái có thể quay về phòng ngủ.”

“Vâng.”

Trình Sảng khác với Hạ Vãn Vãn, cô ấy không muốn chủ động tìm hiểu hoàn cảnh xa lạ này.

Hành lang tầng hai nồng nặc mùi thuốc sát trùng, trên vách tường ngả vàng có thể mơ hồ thấy vết keo dán poster thời kỳ xây dựng bệnh viện. Mạnh Lan quyết định tìm từ nơi mình được phép vào trước, cô đẩy cửa nhà vệ sinh công cộng ra, toilet kiểu cũ được quét dọn sạch sẽ, nắp bồn cầu còn được dán giấy dán tường Hello Kitty, trên móc nhựa treo một chiếc giỏ bằng vải bố, bên trong đựng cuộn túi đựng rác và thuốc sát trùng 84. Xem ra bọn họ thường xuyên sử dụng nhà vệ sinh này.

Trong nhà vệ sinh gắn một chiếc gương rất lớn, phía dưới là bệ rửa tay có ba bồn. Trên bệ rửa tay đặt một thùng nước màu cam, bên mép thùng vắt một tấm giẻ lau được cắt từ áo ngắn tay. Mạnh Lan trải giẻ lau ra, phần áo này thoạt nhìn không lớn, nhưng có thể thấy được họa tiết đầu lâu ở một góc, không phù hợp với phong cách đáng yêu của Hoàng San San, ắt hẳn thuộc về cô chị Hoàng Đồng Đồng.

Kệ thủy tinh được dựng trên bệ rửa tay, dùng để đựng dầu gội và bàn chải đánh răng. Trong ngăn tủ đặt bốn chiếc ly đánh răng, tính thêm chiếc ly trên bệ là tổng cộng năm cái.

Năm à?

Lẽ ra bọn họ phải là một nhà bốn người mới đúng chứ.

Có một chiếc ly màu xanh biển nhìn có vẻ đã lâu không đụng đến, bên trong tích lớp đất dày. Nhưng Hoàng San San đã phủ nhận chắc nịch, ngoại trừ Hoàng Đồng Đồng ra thì mình không còn người chị nào khác. Chẳng lẽ, cô bé đã từng có một người chị gái, về sau lại qua đời ngoài ý muốn à? Và người chị này chính là Hoàng Ái Ái?

Chỉ biết một chi tiết nhỏ thì không thể đoán ra ngọn ngành câu chuyện, nhưng chẳng tìm được thêm thông tin gì từ nhà vệ sinh này rồi.

“— Bịch!”

Tiếng phá cửa bỗng dưng vang lên ngay phòng bên cạnh.

Mạnh Lan từ nhà vệ sinh chạy ra, vừa lúc bắt gặp Giang Sách Lãng đang mở cửa phòng ngủ kế bên.

Mạnh Lan hỏi: “Chẳng phải không được vào sao?”

Giang Sách Lãng nói: “Đây là phòng khách, em ấy nói có thể vào đây ngồi.”

Anh thấy sơ đồ thoát hiểm trên cửa thoát hiểm, bèn tìm hiểu cấu trúc ở đây.

Bệnh viện tâm thần tổng cộng có hai tầng, lầu một là nhà ăn, phòng bệnh, phòng khám và quầy phục vụ. Bên cạnh nhà ăn mà tối hôm qua họ xuất hiện, những khu vực khác còn chưa thăm dò.

Tầng hai bệnh viện được chia thành ba khu vực, khu phòng bệnh chưa sửa chữa, khu phòng cho khách, cùng khu vực sinh hoạt của gia đình Hoàng San San và nơi tiếp khách.

Trong đó, khu phòng cho khách và nơi sinh hoạt gia đình nằm bên phải cầu thang trung tâm, khu phòng bệnh phía trái bị tấm bình phong màu xanh ngăn cách. Tính sơ bộ thì tổng cộng gồm mười lăm căn phòng dành cho khách, đây từng là phòng bệnh VIP với phòng nghỉ của bác sĩ lẫn điều dưỡng lúc trước, vậy nên có nhà vệ sinh cùng phòng tắm riêng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khu vực gia đình và tiếp khách được chia thành: Phòng ngủ của Hoàng San San với chị gái, phòng bố mẹ, nhà vệ sinh công cộng, gian bếp và nhà ăn nhỏ, cuối cùng là phòng khách.

Phòng khách được sửa lại từ văn phòng bác sĩ, sát vách tường đặt các tủ sắt và thùng tài liệu, chiếc sofa màu nâu cũ nát có lẽ cũng được chuyển từ trước quầy lễ tân ở khu tiếp khách vào. Phòng không lớn, trên bệ cửa sổ để một hàng cây xanh đã khô héo. Mạnh Lan và Giang Sách Lãng bước vô phòng khách, hai người không đứng gần nhau quá.

“Cảm giác sống ở bệnh viện tâm thần rất kỳ lạ, nhưng thoạt trông cách trang trí vẫn khá ấm cúng.” Mạnh Lan chọc chọc cây xanh trên cửa sổ, đầu ngón tay dính một lớp bụi xám.

“Này đã là gì, tôi từng gặp đứa trẻ lớn lên ở rạp chiếu phim, chẳng khác nhà Hoàng San San mấy, cũng vì tài chính không đủ nên mới sống trong rạp chiếu phim, vừa giúp người ta giám sát vừa sinh hoạt. Sống ở đâu không quan trọng, sống tốt là được.” Giang Sách Lãng đứng sau lưng Mạnh Lan, cánh tay thon dài của anh vòng qua người Mạnh Lan, nhìn từ xa cứ như anh đang ôm cô vậy.

“Bị thiêu chết.” Giang Sách Lãng bảo: “Đây chẳng phải khô héo bình thường, có người đã lấy bật lửa hoặc súng phun lửa đốt cây, nên trên tay em mới có nhiều bụi như thế.”

Anh mở ra lòng bàn tay, đầu ngón tay đen thui.

Mạnh Lan nghiêng đầu, hai người đột nhiên cách nhau rất gần.

Cô nắm lấy cổ áo ngủ: “Thầy né ra xa một chút, đừng đứng sát em vậy chứ.”

Mạnh Lan trợn mắt thoát khỏi vòng tay ôm ấp giả tạo của Giang Sách Lãng, khóe mắt thoáng qua một bóng dáng đang thậm thụt bên ngoài - Trì Lân. Trì Lân nhận ra Mạnh Lan đã thấy anh ta, ngại ngùng hỏi: “Tôi làm phiền hai người sao?” Mặt anh ta đỏ lên, rõ ràng đã xem Mạnh Lan và Giang Sách Lãng như kiểu người tán tỉnh bất chấp hoàn cảnh.

“Không hề, anh đã ngăn chặn một vụ quấy rối rồi đấy.” Mạnh Lan đáp: “Anh vào tìm thử manh mối nhé.”

“Tôi…” Trì Lân hơi do dự.

Mạnh Lan biết chuyện sáng nay anh ta bị bắt ăn bữa điểm tâm thử độc, cũng không muốn ép anh ta: “Tôi không có ý bắt buộc anh, anh có thể đi dạo xung quanh.” Cô chợt nhớ tới trò đùa của Giang Sách Lãng hôm qua, bổ sung: “Anh cũng chẳng cần sợ anh ta, có tâm trộm mà không có gan trộm.”

Nói vòng vèo phức tạp chỉ để chửi người.

Giang Sách Lãng: Tôi chỉ muốn xem lá cây chút thôi mà…

Trì Lân hết sức cẩn thận bước vào, đánh giá xung quanh: “Nơi này liệu có nguy hiểm gì không?”

“Hiện giờ thì chưa.”

Cách bài trí của phòng rất đơn giản.

Giang Sách Lãng dùng chiếc chìa khóa đã cắm sẵn mở tủ ra, bên trong ngoại trừ một ít hồ sơ tài liệu, còn có thêm chăn gối màu xám. Chăn rất sạch sẽ, không hề giống bị vứt ở văn phòng, mà đã được dọn dẹp gọn gàng. Mạnh Lan chú ý tới vết lõm trên sofa đôi, chứng tỏ ai đó nằm ở đây trong một thời gian dài.

Mỗi người đều có phòng riêng, vậy ai đã ngủ ở đây?

“Ít ra chăn phải cất trong phòng ngủ chứ.” Trì Lân lẩm bẩm: “Đặt ở đây thì kỳ lạ quá, hoặc… hoặc để xác nhận rằng nơi này có năm người.”

Mạnh Lan cũng đang suy nghĩ, [Hoàng Ái Ái không nên tồn tại], nghĩa là cô ấy vốn không nên tồn tại, hay do gia đình này cảm thấy cô ấy không nên ở đây?

Nếu suy đoán chính xác, đây hẳn là phòng của Hoàng Ái Ái.

Ba người bắt đầu lục lọi căn phòng.

Chẳng mấy chốc, Giang Sách Lãng đã tìm thấy một chiếc chìa khóa dưới ghế sofa, mà ngăn tủ duy nhất bị khóa nhưng không có chìa thì được đặt bên cạnh sofa.

Trong tủ chứa một chồng giấy nháp thật dày, nhìn từng dòng ghi chép nguệch ngoạc giấy trắng mực đen, vẻ mặt Mạnh Lan đầy nghiêm túc và trầm ngâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play