Mạnh Thu Nhiên lấy tay chà xát, đón lấy ánh mắt khiếp sợ của Giang Dật Triều: “Hiện tại cơ thể của cậu cũng không tốt lắm, rất dễ bị nhắm tới, phơi nắng nhiều vào, nhưng tôi đoán không có tác dụng mấy.”
Cô liếc qua Lý Dương đang đứng ngoài cửa, dùng âm thanh chỉ mỗi cô và Giang Dật Triều nghe được: “Ai mang âm khí nặng sẽ chết trước, cậu phải cẩn thận.”
Hạnh Nhi, trước kia vẫn luôn theo dõi họ sát sao, lại ung dung đến muộn vào sáng nay.
Cô ta nhìn thi thể của Đinh Văn, sai hai người tới nhanh chóng chuyển đi.
Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Sao hôm nay đến muộn vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi tái nhợt, cô ta thở dài: “Lương tiên sinh ngã bệnh, sáng sớm tôi phải chăm sóc ngài ấy.”
Mạnh Thu Nhiên nhướng mày, che giấu niềm vui trên nỗi đau của người khác trong mắt: “Ơ, sao lại thế? Chúng tôi có thể đến thăm Lương tiên sinh không?”
Hạnh Nhi lắc đầu.
Lương tiên sinh hôn mê, những người khác vẫn đang chăm sóc. Cô ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, trông coi những chất dinh dưỡng này thật kỹ.
Hạnh Nhi mệt mỏi nên khóe miệng rủ xuống, mắt cũng xệ, trông vô cùng tiều tụy: “Ngài ăn cơm ở đây trước đi, đợi Lương tiên sinh khỏe lại sẽ sắp xếp tiếp.”
Bầu trời hôm nay ảm đạm, bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ bao phủ cả Lương trạch. Đám người hầu vội vã qua lại gian phòng của Lương Cung Chính. Giang Dật Triều đưa mắt nhìn đám người hầu bưng một chậu máu loãng và nước thuốc nối đuôi nhau bước ra, anh ta hỏi nhỏ: “Chị nghĩ sao?”
“Rất đơn giản, ông ta có bản lĩnh phết, thể chất chắc cũng không giống người thường. Tôi đã thí nghiệm thử túi gấm ông ta đưa cho chúng ta, xem nó có hấp dẫn thứ quỷ kia không. Quả nhiên, cậu nhìn đi, đây là tự lấy đá ghè chân mình rồi.” Mạnh Thu Nhiên dang hai tay, tiếc nuối nói: “Tôi còn tưởng ông ta sẽ có phương pháp tự bảo vệ mình khác cơ, tôi đoán ông ta không ngờ tới thứ quỷ đó lại tấn công mình.”
“Vậy chị nghĩ thứ quỷ kia đã chết rồi sao?” Giang Dật Triều hỏi.
Nếu Lương Cung Chính thực sự là chủ nhà biết xử lý mọi thứ như ông ta biểu hiện, việc gì cũng biết, việc gì cũng làm, vậy chuyện giết chết quỷ háo sắc sẽ dễ như trở bàn tay, lại còn giúp họ trừ khử một tai họa ngầm.
“Sao có thể chứ? Cậu tốn biết bao công sức nuôi chó săn, cậu sẽ giết nó chỉ vì nó cắn cậu một phát à?” Mạnh Thu Nhiên hỏi ngược lại.
Hôm qua bọn họ đặt bảy túi gấm ở bốn góc phòng của Lương Cung Chính. Phòng của Lương Cung Chính cũng không khó đoán, từ số người hầu đến gần và tần suất quét dọn là có thể nhận ra. Thế nên sáng sớm hôm qua trước khi ăn cơm, hai người mới trì hoãn lâu như vậy.
Hạnh Nhi không có tâm trạng hầu hạ khách, đã chậm trễ quá lâu, cô ta gấp gáp chạy về xem Lương tiên sinh thế nào.
Triệu Nhân Tài, Lý Dương và Tưởng Anh ở lại chăm sóc Hoàng Như Vũ, Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều vui vẻ tự tại, chuẩn bị tìm kiếm manh mối trong trấn lần nữa. Mức độ nguy hiểm ở trấn vào ban ngày không cao, đám cư dân như zombie đến tối mới ra, có vẻ rất ghét ánh nắng.
Hai người bước chậm trên con đường vắng, sương nhỏ từ mái hiên xuống sàn đá, phát ra tiếng lộp bộp như tiếng dùi trống gõ.
Trấn sông nước này vẫn tĩnh lặng như ngày họ đến, Giang Dật Triều hỏi: “Sao hai ngày nay chúng ta không thấy sương trắng lẫn Minh Nữ hóa thành hình người nhỉ?”
“Ắt hẳn vì đã uống thuốc trị liệu chứng bệnh Bướm Trắng, thuốc đó khiến chúng ta hòa thành một thể với thị trấn sông nước này. Ý là về thể chất và âm khí, nên chúng ta không nhìn thấy, cũng không thu hút những thứ đó.” Mạnh Thu Nhiên trả lời.
Cô quay đầu nhìn bến tàu yên tĩnh, sương trắng khuếch tán trên mặt hồ như những đám mây lơ lửng giữa không trung, không xa không gần, cũng không trôi về phía họ.
“Đúng vậy! Hai ngày nay tôi có ăn được gì không? Không hề, chỉ toàn sống dựa vào đường phèn thôi đó.” Giang Dật Triều oán thán: “Bây giờ đừng nói tới cơm, ngay cả nước cơm tôi cũng chịu uống ba bốn chén.”
Anh ta giật giật mũi về phía nhà ở hướng Tây như chó đói, mong đợi hy vọng sẽ có người nấu cơm ở đó: “Trong trấn này không thể chỉ có một nhà Lương Cung Chính là ‘người bình thường’ được, nếu không ông ta sống giữa một bầy quái vật thì cũng vô nghĩa, thống lĩnh quái vật để làm gì, xưng đế đánh vào kinh thành à? Tôi đoán số lượng người bình thường tương đối ít, nhưng vẫn…”
Giang Dật Triều còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai cô gái truyền từ trong hẻm nhỏ đến.
“Có người.” Mạnh Thu Nhiên kéo áo Giang Dật Triều, ý bảo anh ta nhìn sang bên phải.
Quả nhiên có ba người hầu Lương trạch đang đứng trong hẻm nhỏ, nhưng ba người nọ có vẻ không chú ý canh gác, chỉ vừa hút thuốc vừa quạt mát. Ba người nhàm chán tán gẫu, hoàn toàn không để tâm tới nhiệm vụ canh chừng mà Lương Cung Chính đã giao cho họ.
Một tên người hầu gầy gò hỏi: “Đúng rồi, thời khắc mấu chốt thế này thì ngày mai có thể tiến hành nghi thức không? Nếu không đúng giờ thì sẽ gặp tai ương à?”
Người hầu hơi mập trả lời: “Không biết, nhưng tôi đoán cũng gần gần vậy đó. Chúng ta tới trấn Trương Gia lâu thế rồi, vẫn chưa từng thấy thứ gọi là liễu liền cành!”
“Đáng sợ quá! Tôi không chịu nổi nữa. Không ngờ thị trấn này có thể kiên trì tận mấy trăm năm. Các người nói xem, nghi thức có gì tốt mà có thể khiến người ta đổ xô vào nhiều năm như thế? Tôi nghĩ làm người bình thường sống yên ổn là đủ rồi, tại sao gia chủ lại muốn bọn họ cải tử hoàn sinh nữa chứ?”
“Sao tôi biết? Bọn họ toàn là một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ. Các người còn nhớ lúc chúng ta vừa mới đến trấn Trương Gia không? Con mẹ nó đáng sợ chết đi được, tay chân bị cụt vương vãi khắp nơi, thi thể nhanh chóng thối rữa, thịt người như sườn hầm, rơi ra khỏi xương! Đám người đó mới đi được mấy bước, con ngươi đã rớt xuống, da thịt từ trong ra ngoài biến thành màu đen, hai tay khô quắt như cành cây… Đúng rồi, các người chưa thấy đâu, mụn nước đỏ đen to bằng móng tay mọc đầy trong kẽ hở trên da đầu bọn họ, mọc từng hàng như quả lựu ấy!”
“Con mẹ nó, đừng kể nữa! Buồn nôn chết đi được, nếu tôi ra nông nỗi tới vậy thì tôi sống không nổi nữa!”
“Không rõ gia chủ nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta. Cậu nói xem, hai cô gái này có thể chạy được thật à?”
“Trong nhà còn có một bà già sống dở chết dở.”
“Cậu sợ bà già đó làm gì? Bà ta chỉ là cái xác rỗng, không chừng trong xương chứa đầy bươm bướm đấy, ha ha ha!”
“Hai cô gái ở chỗ đó, mới chạy một bước là chúng ta có thể thấy ngay. Dù họ muốn chạy thì có thể chạy được bao xa chứ, đến lúc đó đuổi theo vẫn dư sức. Chúng ta tâm sự với nhau, mấy ngày này sẽ trôi qua nhanh thôi, tới khi ấy gia chủ sẽ thưởng cho chúng ta xem nghi thức liễu liền cành!”
Những người hầu vốn tản ra khắp nơi bỗng tụ lại, vừa vặn chừa cho Giang Dật Triều và Mạnh Thu Nhiên một khoảng trống đủ để cả hai lẻn vào. Hai người kết luận chắc chắn trong nhà này sẽ có manh mối, cả hai leo qua bức tường trong điểm mù tầm nhìn của ba tên người hầu, tiến vào trong.
Ngôi nhà này lụp xụp, chỉ gồm hai gian phòng. Khi vào nhà, họ lập tức cảm nhận được hơi thở của người sống. Mùi cơm thơm nức xộc vào mũi, Giang Dật Triều không kiềm được mà chảy nước miếng. Anh ta nuốt nước miếng, từ từ tới gần căn phòng nhỏ.
Đúng lúc cửa phòng mở ra, một thiếu nữ mặc váy trắng đứng đối diện hai người. Cô ấy thấy Giang Dật Triều, hơi sửng sốt hỏi: “Anh là Lương Dịch à?”
“Lương Dịch là ai?” Giang Dật Triều hỏi ngược lại.
“Vậy anh tới cứu chúng tôi sao?” Cô gái hỏi tiếp.
“Ừ.” Giang Dật Triều đáp.
“Ồ, có người tới cứu chúng ta thật nè, em gái ơi.” Cô gái quay lại, vẫy vẫy tay.
Ngay sau đó.
Một cặp song sinh giống nhau như đúc đứng trước mặt Giang Dật Triều, cả hai nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt y hệt nhau: “Ồ, em còn tưởng Oanh Ca và Lương Dịch là tài tử giai nhân trong chuyện xưa cơ, hóa ra đã xảy ra chuyện thật. Mẹ, mẹ mau đến xem này…”
“Hai đứa không cần nghĩ nữa, sao lại có người tới cứu chứ…” Bà mẹ bưng một chén cháo ra, khập khiễng bước đến cửa, phát hiện thực sự có hai người thì thoáng sửng sốt. Tròng mắt trắng của bà ấy ngẩn ra, bà ấy vội mở cửa nói: “Mau vào, mau vào đi!”
Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều nhanh nhẹn lách người vào nhà, tất cả đều không khiến đám người hầu ở ngoài chú ý.
Cặp song sinh nữ theo sau Giang Dật Triều, tò mò kéo áo anh ta, nhưng thờ ơ với Mạnh Thu Nhiên kế bên, cả hai dồn hết chú ý vào người Giang Dật Triều. Hai cô gái cười: “Quả nhiên không thể cử hành nghi thức rồi. Đây là lời nguyền của chị Oanh Ca năm xưa đó, trấn này sẽ mãi mãi bị sương mù bao phủ, không một ai thoát khỏi đâu.”
Bà mẹ nổi giận huơ gậy chống: “Hai đứa, vào phòng ngay!”
“Mẹ!”
“Nghe lời!” Bà mẹ hét lớn một câu: “Đi vào!”
Đôi song sinh hậm hực đóng sầm cửa lại.
Bà mẹ liếc nhìn Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều, hỏi: “Hai người từ đâu tới?”
“Là bạn của Oanh Ca, chúng tôi đang tìm Oanh Ca.” Mạnh Thu Nhiên trả lời: “Chúng tôi không mong bi kịch sẽ xảy ra lần thứ hai.”
“Oanh Ca?” Bà mẹ nghi ngờ nhìn cô: “Oanh Ca không có bạn, từ nhỏ cô ấy đã sống trong biệt viện phía sau Trương gia, sao có bạn bè khác được. Hai người đừng gạt tôi, tôi đã gặp biết bao chuyện rồi. Thi thể của Oanh Ca vẫn đang ở đàn tế trong từ đường đấy, các người muốn tìm cô ấy thật thì có thể tới đó!”
Mạnh Thu Nhiên nhanh chóng đổi giọng: “Ngại quá, cũng do chúng tôi không biết thân phận của ngài.”
Cô đoán người mẹ này biết rõ chân tướng của thị trấn sông nước này, chắc chắn có thể cho bọn họ manh mối hữu ích.
Mạnh Thu Nhiên đè thấp giọng mình, nói: “Chúng tôi là bạn của Oanh Ngữ, nhưng sau khi Oanh Ngữ đến tìm chị gái thì mất tích. Chúng tôi tới tìm cô ấy, lại bị Lương Cung Chính đón đi, còn ép chúng tôi uống rất nhiều thuốc, giờ chúng tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Cô ấy tìm một người chết làm gì!” Dường như người mẹ không muốn nhắc tới hai chị em này, tuy giọng bà ấy cứng rắn nhưng không giấu được nỗi hối hận thấm vào tận xương tủy. Đôi con ngươi đục ngầu nhìn đám cỏ dại ngoài sân, bà ấy vĩnh viễn không thể quên nổi chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bà ấy dựa lưng vào ghế, ngây người một lúc lâu rồi mới nói: “Cô ấy đến để hồi sinh chị gái mình!”
Hồi sinh?
[Cô ấy đang gọi chị? Bao giờ chị về?]
Sao lại về?
Để về nhà cùng nhau.
Dường như Mạnh Thu Nhiên đã hiểu được manh mối của nhiệm vụ lần này.
[Chị ấy ở đâu? Chị ấy ở trong máu.]
- Ai nấy đều là hung thủ sát hại Oanh Ca.
[Chị em đoàn tụ, một sống một chết.]
- Oanh Ca đã chết, Oanh Ngữ còn sống.
Oanh Ngữ còn sống?
Mạnh Thu Nhiên bỗng nghĩ đến điều này.
Nói cách khác, gần như cô có thể xác định Hoàng Như Vũ chính là Oanh Ngữ!
Như Vũ, Oanh Ngữ.
Đầu óc Giang Dật Triều ong ong, anh ta thấp thỏm nhìn Mạnh Thu Nhiên đang suy tư, nói nhỏ: “Chị, tôi muốn ăn cháo.”
“Ăn đi.” Bà mẹ lên tiếng: “Nhưng cháo này cũng không khác thứ Lương Cung Chính cho các người lắm, có lẽ dùng để chuẩn bị cho [Âm sinh] các người, uống xong sẽ từ từ biến thành [Âm thể].”
Giang Dật Triều: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT